Chương 19:
Sự việc diễn ra trong tích tắc.
Bọn họ không ai ngờ được một nữ tử thoạt nhìn yếu đuối như Tần Lam Nguyệt lại có thể một tay ném cái bàn đi, càng không ngờ được nàng lại kích động đến vậy.
Trên bàn là bếp lửa đun nồi thịt bò sôi sùng sục, kể cả không rơi rớt vào người thì cũng hết sức nguy hiểm.
Cho dù là mấy người to khỏe cường tráng ở phòng bếp cũng không một ai dám làm việc này.
Tần Lam Nguyệt không chỉ nhắc cái bàn ném đi, mà nàng còn cố ý ném lệch quỹ đạo một chút, hướng thẳng về phía đám bà tử kia.
Cả phòng bếp bị doạ một phen choáng váng, mặt người nào người nấy đều kinh hoàng nhìn nhau không dám hé răng nói lời nào.
“Các ngươi bị phỏng cũng không có gì nghiêm trọng.” Nàng thu tay về, lạnh giọng nói: “Cùng lắm là trên người để lại vết sẹo, ta cũng không có ý định giết người.”
Cái bàn này là do bọn họ dùng một tắm ván gỗ lớn đặt lên làm mặt bàn, phía dưới đóng cọc gỗ làm chân bàn, có thể thuận tiện tháo rời.
Nàng nhìn thấy được, nên mới có thể tính toán đến phương hướng một chút, dựa vào sức lực của bản thân mà ném được cái bàn đi.
Cái bàn rất lớn, dù cho là bếp lửa lật hay nồi đun thịt đổ, chỉ cần tránh né kịp thời thì sẽ không nguy hại đến tính mạng.
Nàng cố ý ném cái bàn về hướng đám bà tử đang ngồi đẳng kia, như vậy nồi nước đun sôi chắc chắn sẽ rơi trúng xuống người bọn họ.
Nồi nước sôi cách bọn họ không quá gần, sẽ không làm nguy hại tính mạng nhưng cũng tuyệt đối gây ra những vết thương đáng sợ.
Bị phỏng nếu xử lý trễ hoặc xử lý sai cách sẽ dễ bị nhiễm trùng, để lại sẹo, thậm chí sẽ chết.
“Bây giờ các ngươi có thể nói chuyện tử tế cho ta được chưa?” Tần Lam Nguyệt khàn giọng, cằm nàng hơi nâng lên, mỗi câu nói đều khiến đám bà tử run rẫy không ngừng.
“Ta hỏi lại lần nữa, Lục Bảo đang ở chỗ nào?”
Bà tử đứng đầu kia bị doạ một phen sợ đến mức tim đập liên hồi.
Vị Vương Phi nương nương này quả thực như lời đồn, tính tình bất thường, không những không hề ngu ngốc đần độn mà khí phách còn hung hãn đáng sợ vô cùng.
Nếu còn tiếp tục quanh co lần nữa, sợ là cái phòng bếp này sẽ bị nàng dùng lửa thiêu rụi mất, cho nên bà ta không dám giấu diếm thêm.
“Bẩm nương nương, Lục Bảo cô nương hiện giờ đang ở đâu chúng ta thật sự không biết.” Bà ta tiếp tục: “Nàng ta đến phòng bếp, chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi đưa cho nàng, nàng ta lại nói còn phải cho bồ câu ăn, hôm nay thức ăn cho bồ câu hết mắt rồi, có khả năng nàng qua hậu viện chỗ mấy con chim bồ câu.”
“Lúc đó chúng ta lo làm việc, nên tuỳ tiện để nàng tự mình đi. Không nghĩ nàng ta đi luôn không quay lại.
Nương nương, chỉ bằng người đến chỗ phòng bồ câu sau hậu viện tìm thử?”
Ánh mắt Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào lão bà tử đứng đầu kia.
Lão bà tử kia nói chuyện, ánh mắt có gì đó không trung thực, tay hết nắm cổ tay áo rồi lại buông ra, rõ ràng là đang chột dạ.
Tình huống hiện tại có lẽ lão bà tử kia sẽ không nói dối, Lục Bảo có khi nào đi đến chỗ phòng bồ câu?
Không dám nói dồi, lão bà tử kia trong lòng có điểm ngờ vực, chắc chắn đang giấu diềm chuyện gi.
“Ai là người canh giữ phòng bồ câu?” Tần Lam Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Là lão Lại.” Lão bà tử nọ hạ khoé mắt đáp: “Hắn họ Lại, có điều, so sánh một chút thì mọi người đều gọi hắn là lão Lại.”
Tần Lam Nguyệt không hề biết người này.
Nàng nhíu mày, đưa mắt nhìn sắc mặt từng người trong phòng bếp.
Nhắc tới tên người này, sắc mặt của đám bà tử đều rất khó coi, mấy người đàn ông cũng trở nên kỳ quái.
Nhìn thái độ của lão bà tử đứng đầu rồi nhìn đến thái độ của những người còn lại, nàng khẳng định chuyện này có vấn đề.
Lục Bảo e là bị ép đến phòng nuôi bồ câu.
Người bọn họ gọi là lão Lại kia không chừng là một kẻ đồi bại dê xồm.
Chỉ cần nghĩ đến đây, lòng nàng đã nặng trĩu lo sợ.
Nếu đúng như những gì nàng đang nghĩ thì Lục Bảo sợ là gặp nguy rồi.
“Ngươi, cả hai ngươi nữa, đi theo ta đến phòng bỏ câu.” Tần Lam Nguyệt chỉ lão bà tử kia cùng với hai người đàn ông trông tướng tá vạm vỡ.
“Những người còn lại tốt nhất nhân lúc ta rời đi hãy làm mấy món ăn ta yêu cầu, làm không xong thì hôm nay không cần về nhà nữa.”
“Mấy người bị phỏng đằng kia, trước hết tự xử lý vết thương. Ta có một lọ thuốc gia truyền, chỉ cần bôi lên vết thương cơ bản sẽ không để lại sẹo, biểu hiện tốt một chút, ta sẽ cho người đó thuốc, biểu hiện không tốt, vậy thì đừng trách ta.”
Tần Lam Nguyệt nói xong, liền cùng với ba người nọ rời đi đến phòng nuôi bồ câu.
Phòng bếp bấy giờ hỗn loạn một hồi, ai nấy còn đang kinh sợ vô cùng, sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, nhớ lại chuyện hồi nãy vẫn thấy mơ hồ hoảng sợ.
“Nữ nhân này cũng thật độc ác quá đi à.” Bị phỏng nặng nhát, cũng là bà tử nói huyên thuyên nhiều nhất che mặt nói: “Nàng dám xốc cái bàn ném đi, chúng ta ở Thất Vương Phủ lâu như vậy chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy. Việc này không thể cứ thế bỏ qua được.”
“Tô đại gia à, bà bớt nói vài câu đi được không?” Một bà tử khác càu nhàu: “Nếu không phải do các người ăn nói bậy bạ, hồ đồ không suy nghĩ thì Thất Vương Phi cũng không tức giận đến mức đánh lật bàn lửa đó, chúng ta cũng không bị liên luy như thế này.”
“Lão vương gia, bà nói chuyện kiểu gì đấy hả?” Bà bếp Tô chống nạnh: “Chúng ta uống chút rượu vào đúng là nói hơi nhiều một chút, nhưng ngươi nhìn xem bộ dạng nàng ta, dựa vào cái gì mà dám vênh váo sai khiến bọn ta? Từ lúc được gả vào đây, Thất Vương Gia còn chưa một lần động vào người nàng ta, còn bày đặt tỏ ra dáng vẻ Thất Vương Phi, ta nhổ.”
Lão Vương gia nhìn thấy bộ dạng chanh chua chửi mắng người khác của lão bà tử kia liền thở dài: “Chúng ta suy cho cùng chỉ là hạ nhân, ngươi đừng có cậy già lên mặt, mau đi làm cơm đi.”
“Cái gì mà cậy già lên mặt? Ta nhìn không nổi loại tiện nhân này, Vương gia của chúng ta là thần tiên xuất chúng, sao lại lấy phải thứ vợ như nàng ta? Câu dẫn Tam Vương Gia còn liên luy Thất Vương Gia, khắp kinh thành có người nào là không biết Thất Vương Gia với Tô cô nương là một cặp thanh mai trúc mã.”
Lão vương gia vừa nghe bà bếp Tô nói, sắc mặt liền đổi sang trắng bệch hoảng hốt, vội vã lấy tay bịt miệng bà ta lại.
“Ngươi điên rồi à? Chuyện này không phải là chuyện cắm ky ở Vương phủ hay sao? Không muốn lập tức cuốn gói cút khỏi đây thì ngậm miệng lại.”
Bà bếp Tô nhanh chóng im miệng, nghĩ nghĩ một hồi máy lời vừa thốt ra cũng hơi hơi sợ hãi, bà ta càu nhàu thêm máy câu rồi lấy thuốc bôi lên chỗ bị phỏng.
Những người còn lại không ai dám ngỗ nghịch Tần Lam Nguyệt, ngoan ngoãn thổi lửa làm cơm.
Bà bếp Tô trong lòng vẫn còn oán hận, miệng thì thầm nhiếc móc càu nhàu, tìm mấy người đến giúp nhóm bếp.
Than thở nửa ngày không ai tiếp lời, bà ta tức nghẹn đến cắn chặt răng, tìm một cái bình nhỏ, khoác thêm áo chạy ra chuồng ngựa, định bụng lầy nước tiểu ngựa về đỗ vào đồ ăn Tần Lam Nguyệt yêu cầu.
Cùng lúc đó.
Tần Lam Nguyệt lo sợ bắt an.
Lục Bảo rời U Lan Các đã hơn một canh giờ.
Trong một canh giờ đó không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bước chân nàng mỗi lúc một gấp gáp.
Đường đi dày đặc tuyết rơi, nàng không quen nên có máy lần suýt vấp ngã.
Trong phòng nuôi bồ câu không thắp đèn, nhờ tuyết ngoài trời trắng xoá phản chiếu vào trong phòng nên mới nhìn rõ toàn cảnh.
Đó là một căn phòng rất lớn, xung quanh tiêu điều xơ xác, có bốn năm gian phòng, diện tích khá lớn, bên trong nuôi bồ câu đưa tin và bồ câu thịt.
Bởi vì nuôi bồ câu có mùi thối nên xung quanh nơi này rất hẻo lánh, cho dù có gặp nạn kêu cứu cũng chẳng ai nghe được.
Tần Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Vừa mở cửa, một mùi thối xộc thẳng vào mũi nàng.
Nàng theo bản năng bịt mũi lại, đi tiếp hai bước lại ngửi thấy mùi rượu phảng phát.
Xem ra mùi rượu toả ra từ một căn phòng nhỏ sâu bên trong, nàng theo vào liền thấy một người đầu tóc rối bù, trên người xộc xệch dơ dáy nằm trên mặt đất, ngủ say như chết.
Mùi rượu dởm trộn lẫn với mùi thối của phân chim bồ câu làm Tần Lam Nguyệt không tài nào dám đến gần chỗ người nọ.
Mùi hương này quá nồng, nàng không còn phân biệt được mùi nào ra mùi nào nữa rồi.
Không thấy Lục Bảo trong phòng, lão nhân kia cũng say mèm ngủ không biết trời trăng gì, tình huống này có chút gì đó không đúng.