Chương 67
Càng ngày tiết trời càng lạnh, nàng ta rét đến nỗi rằng va vào nhau cầm cập, đầu óc mụ mị, ý thức cũng bắt đầu tiêu tan.
“Xong đời.”
“Bổn cô nương phải chết ở chỗ này, thật không cam lòng, vậy mà lại chết trong cái bẫy nhỏ này.”
Bạch Mai lẩm bẩm: “Do bổn cô nương sơ ý, cái loại ngu xuẩn đó không phải đối thủ của ta.”
“Nhìn người vẫn rất có sức sống” Tần Lam Nguyệt ngồi xuống bên người nàng ta: “Hay là đông lạnh ngươi thêm một lúc nữa nhỉ?”
Bạch Mai đã bị đông cứng, tái xanh cả mặt, nàng ta oán hận cắn rằng: “Nữ nhân rắn rết, không cần người thương hại ta, hừ, có bản lĩnh thì đấu chính diện đi, nhất định ta sẽ không thất bại bởi ngươi.”
“Đúng, ta hèn hạ, ta ác độc, lòng ta như rắn rết.” Tần Lam Nguyệt gật đầu: “Lục Bảo, mì đã nấu xong chưa?”
“Xong rồi ạ.”
Lục Bảo đem một bát mì nóng hổi ra.
Tần Lam Nguyệt cầm đũa lên, thổi thổi về phía Bạch Mai: “Dùng canh ninh cả ngày để nấu mì, nóng hổi, mùi vị thật thơm ngon.
Nàng ăn vài miếng, gọi: “Lục Bảo, ngươi cũng múc một bát ra đây đi, chúng ta ra cửa ngồi ăn.”
“Vâng.”
Lục Bảo cũng bưng ra một tô mì, một trái một phải ngồi cạnh Bạch Mai.
Các nàng cố ý phát ra âm thanh, chọc cho Bạch Mai trợn trắng mắt.
“Tần Lam Nguyệt, muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi.”
Bạch Mai ngửi được mùi thơm khiến người ta không thể kìm chế được kia, càng thêm lạnh giá, bụng cũng kêu “ọc ọc”: “Đừng sỉ nhục người khác quá đáng.”
“Tại sao ta phải chém ngươi giết ngươi, ngươi là hắc sĩ kỳ do Đông Phương Lý phái tới, không phải khách do hắn đưa tới.”
Tần Lam Nguyệt nói: “Thêm nữa, làm gì có luật nào cấm bọn ta không được ăn mì trước cửa chứ?” Bạch Mai cảm thấy, nàng ta rong ruổi giang hồ đã nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng bị tức giận, uất ức như bây giờ. Tần Lam Nguyệt ăn hết một bát mì, đặt bát bên cạnh Bạch Mai, mùi vị dư lại tràn ngập trong mũi họng của Bạch Mai.
“Lục Bảo, người ăn xong cũng để bát ở đây đi.”
“Vâng.”
Hai bát mì đặt ở hai bên đầu, cho dù đã nguội lạnh, mùi thơm vẫn bay đầy. Vốn Bạch Mai đang đói lại càng đói hơn, càng đói càng lạnh, bị hành hạ đồng thời như này khiến nàng ta phát điện.
“Nói đi, phải thế nào mới chịu hóa giải cho ta?”
Bạch Mai bày vẻ thấy chết không sờn: “Ngươi tùy ý ra điều kiện.”
Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút: “Ngươi được Đông Phương Lý phái tới đúng không?”
“Phi, đừng có liên tục gọi họ tên của Vương gia.
Bạch Mai nhổ một cái, nhưng do nàng ta đang nằm, nước miếng lại rơi trên mặt nàng.
“Hắn phải người tới làm hộ vệ hả?”
“Không sai, Vương gia nói, chỉ cần ngươi không chết, ta muốn dày vò thế nào cũng được” Bạch Mai cực kỳ đắc chí
Tần Lam Nguyệt nhíu mày, quả nhiên Đông Phương Lý phải hắc sĩ kỳ tới: “Phục hồi những chỗ bị ngươi phá hỏng về như ban đầu, đồ bị đập hỏng thì phải đền gấp mười lần, đây chính là điều kiện của ta.”
Bạch Mai cắn rằng: “Ta dùng bản lĩnh của mình để đập đồ, dựa vào đầu mà phải bồi thường?”
“Lục Bảo, nấu thêm một bát mì, đặt ở bên cạnh miệng Hắc cô nương”
Tần Lam Nguyệt nói thêm: “Nấu thơm một chút.”
“Sẽ xong ngay.” Lục Bảo nói.
Bạch Mai thất bại thảm hại: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, ta đồng ý với người là được chứ gì? Hảo nữ không đấu với tiểu nhân, hôm nay xem như người thắng”
Tần Lam Nguyệt có chút buồn cười,
Cô nương này ban nãy dám đầu chính diện với nàng, mặc dù giống như con nhím nhưng dù sao cũng coi là một người quang minh lỗi lạc, tốt hơn nhiều so với đám người thích dùng ngấm ngầm mưu toan kia.
Nếu như thu phục được nàng ta, sau này nhất định có thể trọng dụng.