Chương 243
Bà ta cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Hoàng thượng, ngài xem. Hoàng hậu làm ra dáng vẻ rất đắn đo.
“Ừ, trẫm cho là lão Thất nói rất có lý, Lam Nguyệt đích thật là đệ tử của Phật tử Thiên Linh, sự thay đổi của Lam Nguyệt cũng do Phật tử Thiên Linh ban tặng” Hoàng đế nói: “Chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, trẫm tin tưởng vào sự nhận định của Phật tử Thiên Linh”
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy chuyện này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Hoàng hậu bỗng kinh hãi rồi bà ta vội nói: “Phật tử Thiên Linh đã mất tích nhiều năm, bây giờ chỉ có thể nói là cảnh còn người mất, lúc này tự nhiên xuất hiện một đệ tử của ngài, thần thiếp vẫn cảm thấy chuyện này thật quá gượng ép.”
“Hoàng hậu không tin trẫm sao?” Hoàng đế lạnh lùng lườm bà ta một cái.
“Dĩ nhiên là không phải rồi, xin hoàng thượng hãy bớt giận.” Hoàng hậu hoảng sợ: “Thần thiếp chỉ cảm thấy chuyện này thật sự quá kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Một giọng nói già dặn vang lên trong đại điện.
Một ông lão tóc trắng xóa bước vào.
Tuy tóc đã bạc trắng nhưng khuôn mặt ông ta vẫn hồng hào thấy rõ, dù tuổi đã cao nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng, mềm mại. Ông ta đứng trong đại điện thấy hoàng đế và thái hậu nhưng lại không hành lễ mà chỉ khẽ gật đầu tỏ ý.
Tần Lam Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn ông ta.
Người trong cung này ai cũng đều trầm ngâm nín thở, muốn mở miệng nói cũng phải suy nghĩ thật cặn kẽ, chỉ sợ bản thân sẽ thật sự nói sai một câu mà thôi.
Vậy mà ông lão này không những nói chen vào mà còn tùy ý không hành lễ, thật sự là kỳ lạ mà.
Sau khi hoàng để nhìn thấy người này thì chợt kinh ngạc rồi lập tức đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt ông ta, kính cẩn nói: “Á phụ, sao người lại tới đây?”
Á phụ?
Tần Lam Nguyệt đã rất kinh ngạc, rốt cuộc thì ông lão này có lai lịch thế nào vậy? “Tối qua, tiểu tử nhà ta đã kể ta nghe một chuyện vui bất ngờ, vì vậy ta rất muốn gặp nữ nhân đó, nhưng chẳng biết vì sao tiểu tử này một hai nhất quyết phải đợi đến sáng, nếu không thì ta đã không bị lừa vào cung từ sáng sớm thế này rồi. Ông ta cười ha hả nói.
Lục Tu bước ra từ sau lưng ông ta rồi hành lễ nói: “Lục Tu tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương”
“Bình thân” Hoàng đế xua tay.
Lục Tu kính cẩn đứng lên rồi cúi đầu đứng sang một bên.
Ánh mắt ông ta hứng thủ nhìn bọn họ một lượt rồi dừng lại trên người Tần Lam Nguyệt, mắt sáng rực nói: “Nữ nhân mà Lục Tu đã nói chính là ngươi phải không?”
“Ông lão này là ai vậy?” Tần Lam Nguyệt khẽ hỏi.
“Là lão tổ tông của nhà Lục Tu đấy” Đông Phương Lý trả lời.
“Này, sao ngươi có thể trực tiếp gọi lão phu là ông lão vậy hả” Lão tổ tông nhà họ Lục không vui nói: “Thật không lễ phép gì cả.
Hoàng đế cũng nhíu mày: “Lam Nguyệt, không được vô lễ như vậy, đây là á phụ của trẫm nên các ngươi cũng cần phải hành lễ đấy”
“Đừng, lão phu không thích những lễ nghĩa đó đâu. Trọng Hoa, nơi này không có việc của người đâu” Lão tổ tông nhà họ Lục xua tay: “Người ngồi xuống trước đi.”
Tần Lam Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Húy danh của hoàng đế là Đông Phương Trọng Hoa, còn quốc hiệu là Vĩnh gia, vì vậy ông ta được xưng tôn là
Vĩnh gia đế.
Đa số người trong vương triều Đông Lục đều gọi ông ta là thánh thượng, hoàng thượng, thiên gia.
Còn những người từ các vương triều khác thì gọi là Vĩnh gia đế.
Ở nơi có tôn ti trật tự mà dám phóng túng vô lễ gọi thẳng họ tên hoàng đế như thế, quả thật đây là lần đầu tiên nàng thấy chuyện như vậy.
“Á phụ” Hoàng đế có chút bất đắc dĩ.
“Ngồi đi, ngồi xuống đi.” Ông ta xua tay: “Vậy nên ta mới chán ghét phải ở cùng các ngươi đó, dài dòng chậm chạp, toàn làm theo quy củ, thật phiền chết đi được.
“Nữ nhân kia, thật ra lão phu trẻ tuổi lắm nên người không được gọi ta là ông lão đâu.”
Tần Lam Nguyệt không biết phải phản ứng thế nào, vì vậy nàng lặng lẽ lẩm bẩm: “Vậy gọi cụ ông thì sao?”
“Cũng không được gọi là cụ ông” Sắc mặt ông ta dần dần đen lại.
Hai bên thái dương của Tần Lam Nguyệt hơi giật giật, giọng nàng nhỏ như vậy mà ông ta cũng nghe được.
Không phải lớn tuổi thì người ta thường sẽ bị điếc sao? “Lão phu không có điếc đâu. Lão tổ tông nhà họ Lục oán trách: “Nữ nhân này, ngươi đừng có mà xem thường người lớn tuổi nghe chưa”
Tần Lam Nguyệt càng thêm buồn bực, ông lão này không những không điếc mà ông ta còn có thể đọc được suy nghĩ trong đầu nàng nữa.
Chẳng lẽ ông ta là yêu quái hả?