Chương 93
Nửa mê nửa tỉnh, một số hình ảnh thoáng hiện lên lờ mờ trong tâm trí nàng. Những hình ảnh đó rất mơ hồ, như thể chúng được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Trong lúc bàng hoàng, cô như nhìn thấy giữa gió rét lạnh lẽo có một bé gái nhìn thấy một cậu thiếu niên đang vùng vẫy trong hồ băng mỏng.
Thiếu niên vẻ mặt sợ hãi, rõ ràng nước trong hồ chỉ cao qua vai một chút thế nhưng cậu lại không cách nào di chuyển được, cậu liều mạng giãy dụa trong nước, càng giãy dụa càng đuối sức. Cơ thể cậu nhanh chóng bị cái lạnh thấu xương làm cho tê cứng, hai mắt dần mờ đi mất đi ý thức, cả người gần như chìm sâu vào trong hồ.
Bé gái kêu cứu nhưng không có ai xung quanh, cô bé vội vàng bước xuống hồ, áo bông ướt sũng chân tay lạnh cóng, cô bé lấy hết sức mình kéo cậu thiếu niên bất tỉnh kia vào bờ.
Từng đợt gió không ngừng thổi mạnh khiến chúng tím tái vì lạnh. Tình hình của bé gái khá hơn hơn một chút, cô bé vỗ nhẹ vào mặt cậu bé và bảo cậu cố cầm cự sau đó lập tức chạy đi tìm người cứu. Lát sau, cô bé cuối cùng cũng nhìn thấy người qua đường, cô bé chỉ về hướng cái hồ kêu cứu vài câu xong cũng dần ngất lịm đi đi. Cậu thiếu niên đó cuối cùng đã được cứu còn cô bé thì ốm nặng.
Những hình ảnh kỳ lạ không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng, giống như là một giấc mơ nhưng cũng giống như một phần ký ức mờ ảo không thể thấy rõ. Điều chắc chắn duy nhất là dáng vẻ của cô bé đó chính là nàng.
Mà những người cô bé gặp được trên đường đi tìm người giúp là một vị phu nhân đài các và một cô gái nhỏ xinh như hoa.
Vẻ ngoài của vị phu nhân đó phải giống với Tô Điểm Tình đến bảy tám phần.
“Nương nương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, người ăn chút gì đi.” Lục Bảo mở cửa đi vào: “Nô tỳ làm vài món thanh đạm một chút, người ăn thử xem có hợp khẩu vị không
Sau khi nghe thấy giọng nói của Lục Bảo, Tần Lam Nguyệt chợt mở mắt ra. Trước mặt nàng vốn không có băng tuyết cũng không có gió lạnh gào thét vậy mà toàn thân nàng vẫn lạnh toát. Như thể nàng đang ở trong hồ băng mỏng kia, chịu đựng nỗi đau đớn khi áo vải bông bị thấm nước đến ướt lạnh.
“Nương nương?” Lục Bảo nhìn mái tóc bù xù, đôi mắt thẫn thờ đáy mắt trống rỗng của nàng có chút ngưng trọng, trong lòng không khỏi xót xa: “Người không sao chứ?”
“Ta hơi lạnh.” Tần Lam Nguyệt nói: “Lục Bảo có phải không có đủ than đốt không?”
“Sao có thể?” Lục Bảo nhìn về phía bếp lửa than hồng: “Nương nương, gian phòng của chúng ta rất ấm mà, nô tì chỉ mặc một cái áo mỏng mà thậm chí còn có chút mồ hội.”
“Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy hơi lạnh?” Tần Lam Nguyệt sờ trán, có chút nóng.
Đau đầu và ớn lạnh khắp người là các triệu chứng của sốt.
“Lục Bảo, người đi làm chút canh tía tô đi.” Nàng đứng dậy qua loa ăn thử hai miếng, có chút không ngon miệng lắm.
“Nương nương, có nên nhờ thái y đến xem một chút không?” Lục Bảo lo lắng nói: “Người hiện tại trông không ổn chút nào”.
“Không sao đâu.” Tần Lam Nguyệt mỉm cười nói: “Đừng lo, trong lòng ta biết rõ nên làm thế nào.”
“Ngươi cứ đi nấu canh tía tô đi.”
Nàng để Lục Bảo đi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào tua rua đang lay động trên đầu giường, bức tranh đẹp như mơ ban nãy vẫn luôn hiện lên trong đầu triền miên không dứt, rõ ràng là đang nhức đầu nhưng lại không thể ngủ được.
Trong khung cảnh đó, thiếu niên rơi xuống hồ không nghi ngờ gì chính là Đông Phương Lý và người kéo y lên bờ chính là nàng khi còn nhỏ.
Người phụ nữ mà nàng ấy gặp khi chạy đi xin giúp đỡ trông rất giống với Tô Điểm Tình. Trái tim của Tần Lam Nguyệt thắt lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Người đã cứu Đông Phương Lý là nàng ấy? Hai người mà nàng đã cầu cứu đó là mẹ con Tô Điểm Tình? Mà cũng vì thế nên Đông Phương Lý liền nhận định rằng cô gái nhỏ đã cứu y là Tô Điểm Tình ?
Tuy nhiên sau khi lớn lên lại xảy ra một bước ngoặt lớn, chủ nhân cơ thể này đã gả cho Đông Phương Lý? Nếu vậy, quả thực rất thú vị.