Chương 138
“Vâng nương nương” Lâm thái y không biết Tần Lam Nguyệt muốn làm gì, ông ta nói thêm: “Nương nương, bệnh tình của vương gia hiện đang không tốt, không tránh khỏi việc ngài ấy sẽ phải chịu giày vò, hơn nữa độc tính của bọ cạp Mỹ Nhân thật sự rất mạnh.
“Ta có chừng mực của ta.” Tần Lam Nguyệt viết cho Lâm thái y một phương thuốc và liệt kê ra những thứ sẽ dùng đưa cho Đỗ Khứ: “Các ngươi dựa theo phương pháp ta nói mà chuẩn bị là được.”
“Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Vẻ mặt Đỗ Khứ phức tạp nhìn Đông Phương Lý.
Vẻ mặt của Đông Phương Lý nghiêm nghị, gương mặt ưa nhìn lại lạnh lùng, thiếu chút tiên khí, nhưng trên người hắn mang theo khí chất thanh cao từ tầng lớp cao quý.
“Ra ngoài.” Hắn nói.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hắn và Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt khoanh chân ngồi đối diện hắn: “Đông Phương Lý, ngươi tự chọn đi.”
“Chọn cái gì?” Giọng Đông Phương Lý không có chút dao động nào.
“Ta đã đốt cháy chất xúc tác, độc tố trên chân người rồi nên nó sẽ không lây lan một cách nhanh chóng đầu. Người có thể giữ lại độc trên đùi coi như là một kỷ niệm, nhưng người sẽ phải phế bỏ đi cái chân đó, nếu có thể, ta sẽ giúp người cắt nó đi, đây là lựa chọn thứ nhất.
“Còn lựa chọn thứ hai là, ta sẽ giúp ngươi giải độc. Sau đêm nay, chất độc trên chân của ngươi chắc chắn sẽ được loại bỏ thành công. Sau khi vết thương đóng vảy, là người sẽ hết bệnh mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào.”
“Tuy nhiên, đối với bệnh trong đầu của ngươi, ta không có cách nào giúp ngươi chữa trị được, chỉ có thể giúp người khống chế mà thôi, những thứ này coi như là ta trả lại cho ngươi đi.”
Đông Phương Lý rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất những cảm xúc chất chứa trong đáy mắt. Đôi tay hắn được bao phủ bởi ống tay áo dệt bằng vàng đang nắm chặt lại, giọng nói vẫn lạnh lùng và lãnh đạm như ngày nào.
“Độc trên đùi ta là gì?” Phải mất một lúc lâu hắn mới cất tiếng hỏi.
“Ấu trùng của bướm Vô Hương.” Tần Lam Nguyệt nói: “Vết thương trên chân của người đang có ấu trùng trú ngụ trong đó.”
Đông Phương Lý nhíu mày: “Ấu trùng bướm?”
“Ừm, bướm Vô Hương là giống Bắc Lục, thói quen của nó cũng không giống như bướm Đông Lục.” Nàng dừng lại một chút, lúc này nàng nhớ đến ảo giác mình bị bướm gặm, trong lòng chợt run rẩy: “Bướm Vô Hương là loài bướm ăn thịt rất hiếm gặp.
Theo quan niệm thông thường, thức ăn của bướm không có gì khác ngoài mật hoa, nhựa cây, hoặc xác động vật thối rữa, nó vô hại đối với con người.
Tuy nhiên, loài bướm ăn thịt cũng tồn tại.
Trước kia, nàng từng theo tiểu đội điều tra đến một khu rừng nhiệt đới, ở nơi đó nàng từng gặp qua một loại bướm ăn thịt có thể công kích và gặm cắn con người. Nếu một bầy bướm ăn thịt tấn công gia súc hoặc con người chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn lại bộ xương mà thôi.
“Bướm Vô Hương và hoa Hạ Mễ đều không có độc, tuy nhiên bướm Vô Hương hút nhị hoa Hạ Mễ thì có thể sinh ra một loại hương vô cùng kỳ lạ, nếu có người hoặc động vật đi ngang qua vô tình ngửi thấy mùi hương này sẽ bị mê hoặc, từ đó bướm Vô Hương sẽ nhân cơ hội này mà gặm cắn người hoặc động vật, đồng thời nó còn đẻ trứng nữa.
Nàng nhìn bộ dáng khiếp sợ của Đông Phương Lý sau đó khẽ thở dài: “Ngươi không tin chứ gì, ngay cả ta cũng không thể tin nữa là
Bướm Vô Hương không có độc, nhưng ấu trùng của bướm Vô Hương lại có độc.
Ấu trùng đột nhập vào cơ thể, sau đó nó sẽ liên tục ăn sạch các mô xung quanh cơ thể, vì thế phải dùng hệ thống miễn dịch tấn công thì nó mới không thể phát triển nhanh được.
Thật trùng hợp là Đông Phương Lý không những phát bệnh mà hắn còn bị gãy cơ tay nữa, đã tệ lại càng tệ hơn, thân thể vô cùng suy yếu, thời điểm phòng tuyến miễn dịch trở nên yếu nhất, ấu trùng sẽ bắt đầu điên cuồng ăn mòn thân thể hắn.
“Đông Phương Lý, trong túi hương của người ” Giọng điệu Tần Lam Nguyệt rất bình tĩnh: “Chất do bướm Vô Hương hút nhị hoa tiết ra cũng là chất xúc tác khiến tình trạng của người đột ngột xấu đi như vậy.”
Sau khi trải qua quá trình xử lý đặc biệt, con người sẽ không ngửi thấy gì, nhưng ấu trùng lại có phản ứng.
Tần Lam Nguyệt không nói gì thêm nữa.
Câu chuyện của bướm Vô Hương rất thê lương, đẳng sau vẻ đẹp thơ mộng luôn luôn đi kèm với sự tàn nhẫn.
Nàng tự tay ném túi hương mà Tô Điểm Tình đã tặng hắn vào trong lửa, sau khi biết được nguyên nhân khiến mình trúng độc đối với Đông Phương Lý mà nói, tất cả những chuyện này đều đại diện cho sự tàn nhẫn.
Khắp phòng giờ đây chỉ còn lại sự im lặng đang lan rộng.
Đông Phương Lý rũ mắt xuống, lúc này không ai có thể nhìn thấy được cảm xúc của hắn.