Chương 232
Trong đầu Đông Phương Lý có rất nhiều suy nghĩ. Bây giờ hắn không có cách nào mở miệng nói ra.
Nếu như khuyên can, vậy thì chắc chắn nữ nhân này sẽ nghĩ hắn không có đầu óc chỉ biết bênh vực Tô Điểm Tình, như vậy mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, đến lúc đó, kết cục lại càng khó khăn hơn.
Nói cho cùng, tất cả đều là vì tính tình cứng rắn của nàng, làm những việc như xung đột với phụ hoàng, công khai đứng ra đối phó với hoàng hậu và một số hành động khác.
Giữ im lặng là điều duy nhất hắn có thể làm vào lúc này.
“Càng nói lại càng nực cười. Hoàng hậu nương nương cười mỉa đáp lại: “Tình Nhi xinh đẹp như hoa, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?”
“Người không phải nàng ta, làm sao người biết được nàng ta có thể làm điều đó hay không chứ?” Tần Lam Nguyệt đứng thẳng người trước những ánh mắt hoài nghi của mọi người.
“Đúng rồi, trước khi làm rõ vấn đề làm Tô Điểm Tình bị thương, ta muốn hỏi hoàng hậu nương nương một điều, công chúa Mục Dã và Tô cô nương có quan hệ tốt hay không?”
“Tất nhiên là tốt. Hoàng hậu nói.
“Điều đó không phải rất kỳ quái sao?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt cũng lạnh hơn trước một chút.
“Mục Dã là muội muội của Thất Vương Gia, muội muội đến nhà ca ca chơi hai hôm cũng không có vấn đề gì. Nhưng, Tô cô nương ở cùng với Mục Dã trong phủ Thất Vương thì có nghĩa là gì? Tô gia gia giáo như vậy lại có thể dạy dỗ ra một cô nương không có liêm sỉ như vậy sao?”
Tần Lam Nguyệt vừa nói xong thì mọi người ở đó đều choáng váng.
Ngay cả Thái hậu cũng không nói gì hay tỏ thái độ gì cả, chỉ sa sầm mặt mà cúi đầu xuống.
Một nữ tử chưa thành hôn đã sống trong nhà của một người nam tử trưởng thành, mà hơn nữa người nam tử này lại người mà nàng ta yêu thích, phải không biết xấu hổ như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?
Thứ mà Thái hậu quan tâm nhất là danh tiếng, nên nghe thấy vậy thì ấn đường khẽ nhíu lại, hiển nhiên là vô cùng khinh thường hành vi của Tô Điểm Tình.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin đó là sự thật.
Nếu như đó là sự thật, đừng chỉ nói là bất lịch sự, Tô gia cũng có thể từ bỏ nàng ta luôn.
Tuy nhiên, việc Tô Điểm Tình xuất hiện ở phủ Thất Vương, sau đó lại bị thương, điều này rất khó giải thích.
Lời giải thích duy nhất bây giờ là biết người, biết mặt mà không biết lòng, bên ngoài thuần khiết như vậy nhưng không ngờ tới sau lưng lại có thể làm ra loại chuyện tồi tệ đến như vậy.
Hoàng hậu siết chặt tay, nâng giọng nói: “Tần Lam Nguyệt, ngươi lại tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn. Tình Nhi chỉ đến chơi với Mục Dã vào ban ngày, nhưng sao từ miệng của ngươi nói ra, lại có thể thay đổi đến mức không thể chấp nhận nổi như vậy được?”
“Ta đi cùng với công chúa Mục Dã từ sáng sớm, Tô cô nương thực sự rất tận tâm” Tần Lam Nguyệt thay đổi phương hướng nhìn về phía Trinh Phi: “Trinh phi nương nương, ta có một câu hỏi muốn hỏi người”
Trinh phi nương nương quá tức giận đến mức trừng to mắt nhìn nàng rồi cay đẳng ngậm ngùi sang một bên.
“Không phải Trinh phi nương nương muốn có được thuốc giải sao?” Tần Lam Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Thuốc giải, chỉ có mình ta mới phù hợp với nó.” Khi nghe đến thuốc giải, Trinh phi nương nương mở to Nàng ta tức giận đến mức làm cung Thái Nghi để gây mắt. náo loạn, ngoài việc muốn trút giận cho Mục Dã, còn một lý do quan trọng hơn đó là nàng ta muốn ép Tần Lam Nguyệt giao thuốc giải qua tay Hoàng thượng.
Tuy nhiên, mọi thứ hoàn toàn khác xa so với những gì nàng ta đã tưởng tượng.
Tần Lam Nguyệt so với tưởng tượng của nàng ta còn gian xảo hơn nhiều.
Trong tình hình như thế này, có lẽ nàng ta không có cơ hội để lấy được thuốc giải rồi.
Bây giờ nghe cuối cùng nghe đến thuốc giải, nàng ta nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng thượng ngài đã nghe thấy chưa? Nó có thuốc giải độc. Thần thiếp đã đề nghị nó giao thuốc giải ra để giúp cho Mục Dã cảm thấy dễ chịu hơn.
“Phụ hoàng, đúng là nhi thần có thuốc giải, nhưng không có thành phẩm, bây giờ cần phải bào chế” Tần Lam Nguyệt nói: “Đợi đến khi sự thật trở nên rõ ràng, nhi thần sẽ bào chế thuốc giải sau.
Trên khuôn mặt của nàng không hề có chút sợ hãi nào: “Chuyện này đúng là quá kì lạ, thế nhưng nhi thần không thể chịu đựng những oan khúc như vậy được, nếu như đợi đến khi chân tướng được sáng tỏ, phụ hoàng muốn trừng phạt nhi thần như thế nào cũng được, nhi thần đều nguyện ý. Cũng hi vọng rằng phụ hoàng sẽ tác thành cho nhi thần.”
“Hoàng thượng” Trinh phi nương nương thấy cứng rắn không được thì bắt đầu trở nên mềm yếu.
Nàng ta nước mắt như mưa: “Nữ nhi của chúng ta đang phải chịu đựng những cơn đau khổ không phải là của mình, xin ngài hãy đưa thuốc giải cho nàng ta trước, có được không?”
Ánh mắt hoàng để đầy u ám, khế cụp mí xuống để che đi những cảm xúc trong mắt.
Hơi thở vẫn không có gì khác biệt so với bình thường, không ai có thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.