Chương 212
Đông Phương Lý sửng sốt.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều bộ mặt của nàng, nhưng chưa bao giờ thấy nàng khóc.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại quay trở lại.
Tần Lam Nguyệt ngủ mà vẫn trăn trọc không yên. Trên khóe mắt có nước mắt chảy ra, vẻ mặt nàng đau “Cha, mẹ, đừng đi, con cầu xin hai người.
“Đừng rời xa con
Giọng nói nghẹn ngào xuyên thấu tận tim, Đông Phương Lý cũng trở nên lo lắng.
“Khóc cái gì?” Giọng nói của hắn còn mang theo sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra: “Nữ nhân lòng dạ độc ác như ngươi lại khóc trong mơ, không cảm thấy mất mặt sao?”
Chỉ một lúc sau, khuôn mặt của Tần Lam Nguyệt đã thấm đầy nước mắt.
Đông Phương Lý xoay người đi lấy khăn tay.
“Đừng đi. Dường như Tần Lam Nguyệt cảm nhận được hắn muốn rời đi, khiến tinh thần của nàng vô cùng hoang mang, âm thanh vô cùng lo lắng.
“Không đi. Đông Phương Lý lại ngồi xuống, lau nước mắt cho nàng: “Rốt cuộc là người mơ thấy gì vậy?” Giấc mơ như thế nào mà có thể khiến nàng biến thành như thế này?
Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
Đúng là nàng đang nằm mơ, một giấc mơ rất buồn.
Trong giấc mơ, toàn thân nàng bị máu tươi quấn quanh, nàng như bị nuốt chửng trong đó, thân thể đau đớn như bị kim đâm.
Trong địa ngục đỏ như máu, nàng nhìn thấy cha mẹ mình bị dây leo nuốt chửng, còn ông nội thì biến mất vào hư vô.
Nàng cố gắng dãy dụa nhưng thân thể cứng nhắc, không thể thoát ra được, cũng không có cách nào để hành động, chỉ có thể để mặc cho máu nuốt chửng lấy, tuyệt vọng, đau khổ, buồn bã, tình cảm không ngừng bị sụp đổ.
Khi địa ngục máu đang muốn nuốt chửng nàng thì có một vật thể lạnh lẽo tiến đến. Cái lạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đã xua tan vết máu trên bầu trời, đồng thời cũng xua đi nỗi cô đơn và sợ hãi của nàng.
Nàng vô thức giơ tay ra, muốn nhận được nhiều hơn. Đông Phương Lý nhìn cánh tay đang bị ôm lấy, hắn muốn rút ra.
Vừa rút ra thì biểu cảm của Tần Lam Nguyệt lại trở nên đau khổ, buồn bã.
Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng liền bỏ cuộc, dựa vào bên cạnh nàng.
Tần Lam Nguyệt được như ý nguyện, thân thiết dựa vào người hẳn.
Sau khi tìm được nơi mang đến cảm giác an toàn, cuối cùng cơn ác mộng cũng dần tan biến, tiếng khóc cũng biến mất, nàng an ổn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Tần Lam Nguyệt mở mắt ra, nàng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Hình như là nàng đang ôm cái gì đó.
Thứ gì đó mềm mại, hơi lạnh và có chút dễ chịu. Nàng cẩn thận cảm nhận, thứ gì đó giống như là một cái gối ôm hình người.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy rằng chiếc gối ôm hình người này rất giống Đông Phương Lý.
“Ngươi còn muốn ôm đến khi nào nữa?” Giọng nói của Đông Phương Lý trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Tần Lam Nguyệt sửng sốt một chút, cuối cùng cũng nhìn rõ, cái gối ôm hình người trước mắt này chính là Đông
Phương Lý.
Đầu óc nàng suy sụp vài giây, sau đó mở to mắt, lùi về phía sau.
“Ta, chúng ta?”
“Đêm hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi? Không đúng, chắc là không xảy ra bất cứ chuyện gì đúng không?
Chuyện gì đang diễn ra thế này, không có lời tỏ tình lãng mạn, cũng không có dấu hiệu báo trước, chỉ hời hợt với nhau như vậy?
Tần Lam Nguyệt nhìn bản thân mình trong chăn, quần áo xộc xệch.
Lại nhìn về phía Đông Phương Lý bên kia, cũng là quần áo xộc xệch.
Nàng vỗ mạnh vào đầu mình, cố gắng nhớ lại.
Sau khi từ Trầm Hương Lâu trở về, tác dụng của thuốc đã hết, thân thể không còn chút sức lực nào, đã bị Đông Phương Lý đưa về trong tình trạng mê man, hình như nàng đã mơ một cơn ác mộng.