Chương 221
“Dựa theo cách nói của người thì chỉ cần có chuyện xảy ra trên đất Vương triều Đông Lục thì Đông Lục đều không thoát khỏi liên quan đúng không? Đây là đạo lý thổ phỉ gì vậy?”
Trinh phi bị nàng hỏi ngược lại như thế thì nghẹn lời không nói được gì, tay chân động đậy nhưng chẳng nói thành câu, bị chọc tức đến mức mặt đỏ bừng lên, tay siết chặt thành hình nắm đấm, cố gắng kìm nén ý muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng tùy tiện buộc tội mà không lấy sự thật làm gốc thì đều là lưu manh. Những chuyện mà Đại hoàng huynh nói vẫn còn rất nhiều hiềm nghi nhằm gây xích mích và ly gián.” Tần Lam Nguyệt nói: “Xin phụ hoàng minh xét.”
Hoàng đế nghe vậy thì mặt lạnh như băng. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt một hồi lâu.
Dường như nàng không biết hai chữ “sợ hãi” viết như thế nào, nàng nói những lời không nên nói mà chẳng nề nang gì cả, đúng là hiếm thấy ở trên đời.
Gương mặt đôn hậu của Đại hoàng tử như phủ một lớp sương đen, bị Tần Lam Nguyệt vạch trần trước mặt mọi người, còn bị nàng nói là cố ý gây xích mích, giở trò ly giản, dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ để lại khúc mắc trong lòng phụ hoàng. Hành động của nữ nhân này đúng là khiến người ta không thể lường trước được.
Đáy mắt hắn ta thoáng qua vẻ hung ác và sát ý. Đông Phương Lý cảm nhận được sát ý của Đại hoàng tử thì đáy lòng trở nên âm trầm.
Lão Đại tuyệt đối không phải người hiền lành như vẻ bề ngoài, nhìn thì có vẻ vụng về nhưng thực ra thủ đoạn lại vô cùng độc ác. Tần Lam Nguyệt hỏi ngược lại một cách thẳng thừng như vậy mà không hề giấu giếm gì cả, e là đã chọc giận hắn ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lam Nguyệt, đúng lúc nàng cũng quay lại nhìn hắn. Lúc bốn mắt chạm nhau, nàng giơ ngón tay cái lên như thể muốn nói rằng nàng không gặp vấn đề gì khi trả lời như vậy đâu.
Đông Phương Lý vốn có chút bận lòng nhưng thấy bộ dạng có vẻ thành thạo của nàng thì yên tâm đợi ở một bên xem trò vui.
“Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt đối không dám có suy nghĩ như vậy!” Đại hoàng tử vô cùng đau lòng: “Đệ muội, ta không biết lý do tại sao người lại nói những lời như thế, ta chỉ muốn bảo vệ Mục Dã và Lão Thất thôi. Nhưng sao vào miệng ngươi lại biến thành cố ý gây xích mích và giở trò ly giản vậy?”
Tần Lam Nguyệt nhìn hắn ta, không bày tỏ thái độ gì cả: “Vậy tại sao Đại hoàng huynh lại muốn chịu phạt thay cho Thất vương gia?”
Đại hoàng tử nghe vậy thì nhíu mày: “Đương nhiên là vì Mục Dã bị thương.”
Hắn ta thấy đáy mắt Tần Lam Nguyệt vụt qua tia sáng thì chợt tỉnh ngộ, nếu bản thân cứ nói tiếp thì sẽ rơi vào bẫy của nữ nhân này.
“Mục Dã bị thương trong phủ của Lão Thất, Lão Thất không chăm sóc tốt cho muội ấy nên thân là huynh trưởng của chúng, ta chịu phạt thay chúng thì có gì không ổn?” Hắn ta hừ lạnh: “Trong lòng có Phật thì nhìn thấy gì cũng đều là Phật, không biết trong lòng đệ muội có gì thì mới có thể nhìn tất cả mọi thứ thành mưu mô toan tính như thế? Mong đệ muội đừng lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.”
Tần Lam Nguyệt nghe thế thì nhíu mày.
Cái tên Đại hoàng tử này khôn ngoan, sắc sảo hơn Hoàng hậu và Trinh phi nhiều, có phần khó chơi rồi.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi đừng làm loạn nữa.” Thái hậu tiếp lời, trong lòng cảm thấy cực kỳ không vui: “Tình huynh muội của Tuyên Nhi lại bị ngươi biến thành như vậy, người cũng có bản lĩnh thật đấy!”
Thái hậu vừa dứt lời thì tất cả đều yên tĩnh lại, không ai dám phản bác thêm một lời nào nữa.
Tần Lam Nguyệt cũng không đáp trả câu nào.
Nàng đang tìm kiếm ký ức liên quan đến Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Đông Phương Tuyên và Công chúa Mục Dã đều là con ruột của Trinh phi nương nương, đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn ta xuất hiện ở đây.
Trong kí ức của nguyên chủ, trước khi Đại hoàng tử ra đời, hài tử trong cung hoặc là chết vì mẫu thân chúng đẻ non hoặc là vì chết yểu, sống lâu nhất cũng không quá một tuổi. Đừng nói đến Hoàng tử mà ngay cả Công chúa cũng không có.
Thái hậu chỉ sợ hoàng thất không có người nối dõi nên mỗi ngày đều cầu khẩn trời xanh, đúng lúc đó thì Trinh phi nương nương có thai. Vậy là Thái hậu đưa bà ta về bên cạnh để chăm sóc, sinh ra Đại hoàng tử một cách bình an.
Sau khi Đại hoàng tử ra đời, các Hoàng tử, Hoàng nữ cũng lần lượt được sinh ra. Vậy là Thái hậu cho rằng Đại hoàng tử đã đảo nghịch thế cuộc, là điềm lành duy trì sự hưng thịnh của Hoàng thất nên đối xử với hắn ta vô cùng tốt.
Trong số các tôn tử, tôn nữ của mình thì Lão Đại cũng là người mà Thái hậu tin tưởng nhất.
Tần Lam Nguyệt khẽ nhíu mày.
Thái hậu đứng về phía Lão Đại tương đương với việc hắn ta đứng đầu chuỗi thức ăn. Chuyện này bắt đầu trở nên khó khăn rồi.