Chương 64
“Thất Vương phi, van xin người, Lộ Nhi không thể có vấn đề gì được.” Lư Dương Vương đau buồn nói: “Thấy nàng chịu đau đớn, lòng của lão phu cũng tan nát”
“Xin người nhất định phải mau cứu nàng, lão phu tình nguyện dùng tất cả mọi thứ để trao đổi.” Tần Lam Nguyệt dáng vẻ khẩn khoản, bị thương của
Lư Dương Vương, bỗng dưng lại nhớ đến ông nội.
Nếu như nàng xảy ra chuyện, chắc ông nội cũng sẽ lo lắng đến tan nát cõi lòng như Lư Dương Vương vậy.
Lư Dương Vương có tính khí nóng nảy nhưng trung thành chính trực, là một người tốt, kết thân cũng không có chỗ hại nào.
Liên quan tới chuyện của Nguyệt Lộ quận chúa, nàng cũng có rất nhiều điều nghi ngờ.
“Trước đó, ta xin mạo phạm hỏi một câu, có manh mối về hung thủ không?”
Tần Lam Nguyệt cân nhắc trong chốc lát rồi hỏi.
Lư Dương Vương lắc đầu một cái: “Lộ Nhi không nói điều gì cả, ta cũng không dám kích động đến nàng, Hoàng thượng và Thất vương gia nói chuyện nửa ngày nhưng không thấy ai khả nghi “
“Lộ Nhi đã hạ quyết tâm bao che cho nam nhân kia” Tần Lam Nguyệt cầm cổ tay của Nguyệt Lộ quận chúa.
Mạch đập tương đối yếu, họa vô đơn chí, chưa qua lên. khỏi giai đoạn nguy hiểm.
“Lư Dương Vương, trong hai ngày tiếp theo phải theo dõi sát sao trạng thái của Nguyệt Lộ quận chúa, hai ngày này là quãng thời gian nguy hiểm nhất.”
“Còn chuyện nàng có thể tỉnh lại hay không, ta cũng không có biện pháp, cái này phải xem Nguyệt Lộ quận chúa”
“Người có ý gì?”
Lư Dương Vương hỏi.
“Nguyệt Lộ quận chúa không muốn tỉnh lại.”
Tần Lam Nguyệt thở dài nói: “Vết thương trên đầu nàng không nặng lắm, nếu như muốn tỉnh sẽ tự động tỉnh lại.”
“Có một số việc ta cũng không thể ra sức, giờ không còn sớm nữa, ta cần phải trở về”
Dứt lời, nàng bước xuống xe, bắt đầu đi về hướng Thất
Vương phủ.
“Thất Vương phi”
Lư Dương Vương thấy Tần Lam Nguyệt đi bộ về, sai người đuổi theo: “Xe ngựa của người đâu?”
Trán Tần Lam Nguyệt giật giật.
Ông lão này chạm đúng điểm yếu của nàng.
“Ta rèn luyện thân thể ”
Nàng nói.
Cung Tử Vũ không gần Thất Vương phủ, nếu đi bộ về thì phải đi tới nửa đêm”
Lư Dương Vương nói: “Nếu Thất Vương phi không chế, để lão phu tiền người một đoạn đường được không?”
Tần Lam Nguyệt nhướng mày: “Lư Dương Vương đầu cùng đường với ta?”
“Vừa hay là hướng ngược lại.”
“Quả nhiên trí nhớ của ta không sai.”
Nàng thở dài: “Trời sắp tối rồi, ngài đang sốt ruột bệnh tình của Nguyệt Lộ quận chúa, ta không tiện quấy rầy, coi như rèn luyện thân thể một chút.”
Lư Dương Vương cho xe ngựa tiến đến cạnh người nàng: “Thất Vương phi, người nhất định phải để cho lão phu tiễn người một đoạn đường, thân thể của Lộ Nhi đã không còn gì phải lo lắng, cũng không làm chậm trễ bao nhiều thời gian.
Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, Đông Phương Lý đang bực bội, khả năng y tới đón nàng là cực kỳ nhỏ.
Nếu thực sự đi bộ về, e là nàng sẽ chết rét giữa đường.
“Vậy cám ơn nhiều.”
Nàng không khách khí nữa, quay lại nở một nụ cười ấm áp với ông.
Lư Dương Vương thấy nụ cười của nàng, ngẩn người, lắc đầu nói: “Ánh mắt của Thất Vương phi trong suốt lại kiến nghị, hoàn toàn khác với tin đồn của người ngoài. Lúc trước lão phu quá phiến diện, thật có lỗi”
“Hơn phân nửa lời đồn đại đều không đáng tin.”
Tần Lam Nguyệt cười ha hả.
Tin đồn của người ngoài rất chuẩn, tính tình của nguyên chủ còn khoa trương hơn nhiều so với tin đồn.
Xe ngựa đi trong tuyết tương đối chậm.
Lư Dương Vương nhìn Nguyệt Lộ quận chúa đầy từ ái, dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng ay.
“Khi cha mẹ của Nguyệt Lộ chết, nàng mới lên ba tuổi. Những năm trước đây, mỗi đêm nàng đều phải ôm ta mới ngủ được, lão phu vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ nàng, luôn thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của nàng, nuông chiều nàng.”
“Nguyệt Lộ bị ta bảo vệ quá tốt, tính tình đơn thuần liều lĩnh, không biết mặt tối của thế gian, đều do ta hại nàng”