Chương 234
Mọi người đều bị chấn động.
Đặc biệt là Hoàng hậu nương nương, cả người đều cứng đờ lại ở đó, thân thể như bị mềm nhũn ra, phải dựa vào cái ghế mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Đông Phương Lý công nhận cách nói của Tần Lam Nguyệt, chấp nhận cho Tô Điểm Tình đại diện đến phủ Thất vương tranh thủ lấy được thiện cảm.
Lần này, không những danh tiếng của Tô Điểm Tình bị mất hết, mà nàng ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Đêm hôm đó, Tô Điểm Tình bị ta tạt cho chậu nước lạnh, chắc chắn là bị sốt rất cao. Ta vô cùng khó hiểu, tại sao nàng ta lại không ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, ngược lại còn ngất xỉu ở cung Bảo Ngọc. Tần Lam Nguyệt khỏe mắt liếc vòng vòng nhìn sang phía Đông Phương Lý.
Cũng tốt.
Đông Phương Lý không nhớ là phải bảo vệ Tô Điểm Tình.
Câu trả lời của hắn rất đúng vào trọng tâm.
Mặc dù nàng ta đã sớm tin tưởng vào tính cách của Đông Phương Lý, tuyệt đối sẽ không nói những điều xằng bậy trước mặt Hoàng đế.
Nghe chính miệng hắn nói ra, trái tim đang đập hỗn loạn làm cảm giác nhẹ nhõm đi không ít.
“Chư vị, chúng ta có thể theo dõi rõ ràng ngọn nguồn của câu chuyện.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ở tại phủ Thất vương Tô cô nương bị giội nước lạnh, bị sốt cao, không chú ý dưỡng bệnh ngược lại còn bị ngất xỉu trước cổng cung Bảo Ngọc, công chúa Mục Dã phát hiện Tô Điểm Tình bị ngất xịu, lại vô tình trở thành bạn tốt với Mục Dã”
“Thật vừa đúng lúc, không biết nguyên nhân gì mà Mục Dã đã đi đến phủ Thất vương, còn vô duyên vô cớ ra tay với ta cùng nha hoàn của ta, nếu như không phải ta có mệnh lớn, lúc này e rằng những người của U Lan Các đều trở thành vong hồn.
“Mục Dã không thù không oán với ta, vì sao muốn làm ra loại chuyện này? Lại vì sao mà Tô cô nương liên tiếp xuất hiện tại hiện trường? Mọi người không cảm thấy điều này quá trùng hợp sao?”
“Nói đến mới nhớ ra, xúi giục Mục Dã đi đến phủ Thất vương ở lại mấy ngày, cuối cùng là người nào đã đồng ý? Những sự việc xảy ra liên tiếp này, thật sự là đan xem lẫn lộn, khéo lẹo ra lệnh cho người khác như tán dương ca ngời, giống như một âm mưu đã được chuẩn bị vô cùng tốt, hoàng hậu nương nương người nói xem có phải vậy không?”
Sắc mặt của Hoàng đế lập tức trầm xuống.
Ông ta nhìn quen khung cảnh tranh đấu, ai đang nói xằng bậy, ai đang thao túng, ông ta đã sớm nhìn ra rõ ràng.
Mục Dã là bị người khác lợi dụng.
Lợi dụng nàng người, không hề nghi ngờ là hoàng hậu cùng Tô Điểm Tình.
Tần Lam Nguyệt dám vạch trần những này, chính là đại diện cho những gì nàng ta đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Ngón tay của Hoàng đế chạm nhẹ lên trên lan can, đưa ánh mắt liếc nhìn Mục Dã.
Mới vừa rồi Mục Dã còn la lối kêu gào muốn đem Tần Lam Nguyệt băm thành nhiều mảnh, lúc này cũng áy náy ngượng ngùng cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Dễ dàng nhận thấy, Mục Dã sớm đã biết mình bị lợi dụng.
Trinh phi nương nương nghe những lời Tần Lam Nguyệt nói xong, liền ngây người ra, giống như có sấm sét giữa một bầu trời quang vang lên trên đỉnh đầu.
Mặc dù đầu óc của nàng ta đơn giản, nhưng sống trong hậu cung lâu như vậy, ít nhiều cũng học một chút bản lĩnh.
Phản ứng của Mục Dã và những lời nói của Tần Lam Nguyệt, nàng ta có thể tin tưởng được, Mục Dã bị Tô Điểm Tình mượn dao giết người.
Tần Lam Nguyệt không phải là kẻ thù chân chính, hoàng hậu và Tô Điểm Tình mới là kẻ thù đích thực.
Trinh phi ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm hoàng hậu, giọng nói khàn khà: “Hoàng hậu nương nương, đây là chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Hoàng Thượng, đây chỉ là Tần Lam Nguyệt ăn nói hàm hồ. Tình nhi đã hôn mê bất tỉnh, không thể nào đối chất, chúng ta chưa thể hiểu rõ có chuyện đã xảy ra, nếu tùy tiện kết luận thì cũng không tốt đâu ạ?” Hoàng hậu có phần hơi bối rối.
Ả tiện nhân Tô Điểm Tình không có nói với sự thật với nàng ta, nàng ta cũng dễ tin Tô Điểm Tình.
Lúc ấy, nàng ta bị Tần Lam Nguyệt phản kích mà bị mất đi hai vị ma ma, tức giận đến mức không thể xuống khỏi giường.
Sau khi Tô Điểm Tình đến, chỉ nói là Tần Lam Nguyệt không coi ai ra gì châm ngòi phá vỡ mối quan hệ của Tôn gia và hoàng gia, nàng ta đang tức giận nên căn bản không hỏi rõ ràng nguyên nhân và kết quả của câu chuyện
Cho dù là hỏi thì Tô Điểm Tình cũng tránh nói vào vấn đề chính, sẽ không nói ra những điều gây bất lợi cho bản thân.