Mặc dù có chút hết hồn nhưng từ vẻ mặt xấu hổ của Lâm Hoa thì Tiêu Nhất Thiên cũng nhận ra, vừa rồi khi bác sĩ chữa thương cho anh thì ở ngoài cửa, Đỗ Tuyết Mai cũng đã nói trước với Lâm Hoa rồi, để cho Lâm Hoa có chuẩn bị tâm lý trước.
Hơn nữa, Lâm Hoa cũng không hề tỏ vẻ phản đối.
Dù sao Lâm Hoa là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, bố mẹ đều đã mất, không chỗ nương tựa, những năm này Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn giúp cô ta lên đại học, vẫn luôn coi cô ta như là con gái ruột, cho cô ta một gia đình.
Như có ơn tái sinh!
Cô ta là một cô gái ngoan ngoãn điển hình. Đỗ Tuyết Mai đề nghị thì đương nhiên cô ta sẽ không tuỳ tiện từ chối.
Huống chi, Tiêu Nhất Thiên lại ưu tú như vậy...
"Bà ngoại!"
Tiêu Nhất Thiên xấu hổ vô cùng, mặt cũng tái rồi, vội vàng mở miệng ngăn Đỗ Tuyết Mai lại, lắc đầu nói: "Nam cưới nữ gả là chuyện lớn trong đời, cần có tình cảm bồi đắp, không phải tuổi tác phù hợp là có thể kết hôn."
"Hơn nữa, thật ra cháu..."
Thật ra cháu có vợ rồi!
Không chỉ có vợ mà ngay cả con gái cũng có luôn! Con gái của cháu cũng đã bốn tuổi rồi!
"Có cái gì không thích hợp?"
Đỗ Tuyết Mai hai mắt đẫm lệ trừng Tiêu Nhất Thiên một chút, hoàn toàn không cho Tiêu Nhất Thiên có cơ hội từ chối và giải thích, một tay nắm lấy Tiêu Nhất Thiên, một tay khác nắm lấy Lâm Hoa, dứt khoát kéo lại, miễn cưỡng dúi tay Lâm Hoa vào tay Tiêu Nhất Thiên, đồng thời giữ chặt lấy, giọng điệu kiên quyết nói: "Hôn nhân đại sự, quan trọng là lệnh của bố mẹ, lời của bà mối."
"Mẹ cháu không có ở đây, bố cháu lại.."
"Haizz!"
"Bây giờ, chỉ có thể từ bà và ông ngoại cháu làm thay, vừa hay bên người lại có một đứa nhỏ vừa hiền lành vừa hiểu chuyện như Lâm Hoa, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, cháu không cưới con bé thì cưới ai chứ?"
Sở dĩ Đỗ Tuyết Mai sẽ nghĩ như vậy, thật ra cũng là có chút toan tính riêng.
Lâm Hoa số khổ, bà ấy cũng biết, trong lòng cũng rất thương cô ta, bà ấy và Đỗ Thiết Sơn lớn tuổi rồi, già, đã bước nửa chân xuống suối vàng, nói không chừng lúc nào đó thì sẽ buông tay mà đi, đến lúc đó, Lâm Hoa làm sao bây giờ?
Chẳng phải là lại trở thành cô nhi?
Để một cô gái tính cách hiếu thuận hiền hòa như thế lẻ loi trơ trọi sống trên thế giới này thì sao hai ông bà già có thể yên tâm được?
Thế là, bọn họ nghĩ tới chuyện kết hôn!
Chỉ cần khiến Lâm Hoa và Tiêu Nhất Thiên kết hôn thì không chỉ có Lâm Hoa sẽ có một kết cục tốt mà còn có một tri kỷ chăm sóc Tiêu Nhất Thiên, đồng thời giải quyết hôn nhân đại sự giữa Lâm Hoa và Tiêu Nhất Thiên, một mũi tên trúng hai đích. Hoàn toàn có lợi cho đôi bên!
"Không được!"
Nhưng mà, Tiêu Nhất Thiên lại liếc mắt một cái, quả quyết lắc đầu nói:
"Chuyện này chắc chắn không được."
"Tại sao không được?"
Đỗ Tuyết Mai gấp gáp, giọng điệu cũng nặng thêm mấy phần: "Ngay trước mặt ông ngoại cháu và Lâm Hoa, trừ phi cháu có thể cho bà ngoại một lý do hợp lý, nếu không thì chuyện này cháu phải nghe bà và ông ngoại cháu."
Nhìn thấy thái độ của Tiêu Nhất Thiên thì Lâm Hoa vốn xấu hổ, giờ trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, chủ động rút tay lại, không đợi Tiêu Nhất Thiên mở miệng thì khéo hiểu lòng người mà khuyên nhủ: "Mẹ nuôi, thật ra Tiêu Nhất Thiên nói không sai."
"Mặc dù trước giờ con chưa từng yêu đương nhưng cũng biết, hôn nhân đại sự nhất định phải hai bên tình nguyện, tình đầu ý hợp thì mới có thể vui vẻ sống bên nhau lâu dài được."
"Chuyện này không thể miễn cưỡng được."
"Con hiểu rõ tâm ý của mẹ, mẹ muốn tốt cho con con cũng hiểu, nhưng mà, Tiêu Nhất Thiên là cháu ngoại ruột của mẹ và bố, mẹ không thể vì hạnh phúc của con mà bắt Tiêu Nhất Thiên hy sinh hạnh phúc của anh ấy được."
"Làm như vậy là không công bằng với anh ấy..."
Nói rất có tình có lý, xem như thay giải vây cho Tiêu Nhất Thiên.
Nói xong còn miễn cưỡng mỉm cười, làm mặt quỷ với Tiêu Nhất Thiên, trêu ghẹo: "Con là con gái nuôi của cha mẹ, cũng là dì nhỏ của Tiêu Nhất Thiên, anh ấy ưu tú như vậy, lợi hại như vậy. Coi như con không gả cho anh ấy thì tương lai anh ấy cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm tới con."
"Đúng không? Cháu trai?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoa gọi Tiêu Nhất Thiên là cháu trai, nghe cứ thấy là lạ.
Phải biết, Lâm Hoa còn nhỏ hơn Tiêu Nhất Thiên mấy tuổi!
"Dù nhỏ, dì, chuyện này..."
Tiêu Nhất Thiên lập tức càng thêm xấu hổ, Lâm Hoa khéo hiểu lòng người khiến anh không nhìn được mà hơi chua xót trong lòng, nhưng mà đúng như
Lâm Hoa nói, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được.
Thế là, anh giải thích: "Dì nhỏ, dì tuyệt đối không nên hiểu lầm, tôi từ chối đề nghị của bà ngoại không phải là vì không thích dì mà là.."
Ngay trước mặt Lâm Hoa, lúc đầu anh còn đang do dự, có nên nói chuyện Tô Tử Lam và Tô An Nhiên ra hay không.
Bây giờ đã nói đến nước này rồi, có vẻ như cũng không cần giấu giếm nữa.
"Tôi có vợ rồi!"
Tiêu Nhất Thiên quyết tâm liều mạng, nói thẳng ra: "Hơn nữa, tôi còn có một đứa con gái bốn tuổi!"
"Sao?"
"Cái gì?"
"Chuyện này!"
Một câu khiến cho ba người trước giường bệnh sợ ngây người.
Đối với chuyện của Tiêu Nhất Thiên thì Lâm Hoa không rõ lắm, Đỗ Tuyết
Mai và Đỗ Thiết Sơn lại biết rất rõ, cho nên khi nghe được Tiêu Nhất Thiên nói vậy thì hai người bọn họ còn giật mình hơn cả Lâm Hoa.
Năm năm trước, Tiêu Nhất Thiên bị bắt vào tù!
Năm năm sau, vừa ra tù không có mấy ngày thì ngay cả vợ con cũng có rồi?
Con gái lớn bốn tuổi...
Ôi trời, sẽ không phải là sinh con với những nữ phạm nhân trong tù đó chứ?
Trong nháy mắt, hai ông bà già sắc mặt như tro tàn.
Tiêu Nhất Thiên chỉ nhìn biểu cảm của ba người bọn họ là biết bọn họ nghĩ lầm, đang muốn giải thích rõ ràng thì vừa đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Tiêu Nhất Thiên.
"Dù nhỏ, lấy giúp tôi đi."
Vừa rồi bác sĩ băng bó vết thương cho Tiêu Nhất Thiên thì Tiêu Nhất Thiên cời bỏ áo của mình, điện thoại cũng để lên bàn trà đối diện.
"Ừ, được."
Lâm Hoa lấy lại bình tĩnh. Quay người lấy điện thoại của Tiêu Nhất Thiên qua, vô tình hay cố ý cúi đầu nhìn qua hai lần trên màn hình điện thoại di động, trái tim lập tức run lên, đưa điện thoại di động đưa cho Tiêu Nhất Thiên, đồng thời nhỏ giọng nói: "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
"Là điện thoại của vợ cháu..."
Đối với lí do thoái thác của Tiêu Nhất Thiên, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn lúc đầu bán tín bán nghi, nhưng khi nghe Lâm Hoa nói như vậy thì hai ông bà già liếc nhìn nhau. Nhao nhao đứng dậy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động mấy lần.
Đúng là, trên màn hình hiển thị một chữ "vợ" rất bắt mắt.
Tiêu Nhất Thiên nghe điện thoại, trong lòng tự nhủ, không hổ là vợ của Tiêu Nhất Thiên tôi, đúng là giữa vợ chồng thần giao cách cảm, cú điện thoại này gọi tới không sớm không muộn, rất đúng lúc.
"Alo, vo."
Ngay trước mặt Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, Tiêu Nhất Thiên nhấn nút nghe, cố ý gọi một tiếng vợ, sau đó mặt dày nói: "Mới hai ba ngày không thấy mà đã nhớ anh rồi sao?"
Công khai ném thức ăn cho chó!
Lần này, đổi thành Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn xấu hổ vô cùng, nếu như Tiêu Nhất Thiên thật đã lấy vợ sinh con thì chẳng phải đề nghị vừa rồi là biến khéo thành vụng, ngược lại khiến cho nảy sinh hiềm khích giữa Tiêu Nhất Thiên và Lâm Hoa sao?
Về sau sao còn ở chung được nữa?
"Anh nằm mơ đi, đừng nói mò!"
Ở một bên khác, Tô Tử Lam giận dỗi nói: "An Nhiên tỉnh rồi!"
"Ồ?"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lóe lên, mừng rỡ nói: "Thằng nhóc Sói Hồn đó không phụ sự kỳ vọng của mọi người, quả nhiên cỏ Xán Tinh có thể cứu An Nhiên!"
"Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt!"
Trước đó hai ngày, Tiêu Nhất Thiên phí công phí sức vì cỏ Xán Tinh ở thành phố Hồ Chí Minh, đương nhiên Sói Hồn sẽ không nhàn rỗi, đã chuẩn bị xong bốn mươi tám loại dược liệu quý hiếm khác ngoại trừ cỏ Xán Tinh.
Chỉ cần cỏ Xán Tinh vừa đến là có thể lập tức động thủ phối dược.
Khi Sói Đồng cầm theo cỏ Xán Tinh rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh thì không đến mười mấy giờ, khi về tới thành phố Hải Phòng thì hẳn là chạng vạng tối sáu giờ, mà bây giờ mới qua bảy giờ, chỉ một giờ ngắn ngủi là có thể cứu Tô An Nhiên tỉnh, Sói Hồn không hỗ danh quỷ y, hiệu suất rất cao.
Hàn huyện một lát, đột nhiên Tô Tử Lam hỏi: "Người bạn tên Sói Đồng đó của anh sắc mặt không tốt lắm, em hỏi cô ta thì cái gì cô ta cũng không chịu nói, nhưng em biết, có thể lấy được cỏ Xán Tinh từ buổi đấu giá thì cũng không dễ dàng gì đúng không?"
"Cũng xem như khá thuận lợi."
Tiêu Nhất Thiên cười cười, với anh mà nói chỉ cần vật tới tay, Tô An Nhiên được cứu, những chuyện khác chỉ là râu ria.
"Có phải là bỏ ra rất nhiều tiền?"
Tô Tử Lam vặn hỏi: "Là ông chủ Phạm ứng tiền sao? Anh đừng có giấu giếm em, bây giờ chúng ta đã đính hôn, em là vị hôn thê của anh, An Nhiên là con gái ruột của em, anh cứu được mạng của con bé thật lòng em rất cảm kích anh."
"Nhưng mà món nợ này không thể để cho anh gánh một mình được!"
"Anh nói cho em, hết thảy bao nhiêu tiền? Cho dù bán hết tất cả, về sau chúng ta bớt ăn bớt mặc, sớm muộn đều có thể trả hết."
Tô Tử Lam là một người phụ nữ kiên cường, những năm này, một mình cô gánh lấy cả gia đình, nhờ đó mà tạo nên tính cách kiên cường và quả quyết kèm theo năng lực xử sự rất tốt của cô.
"Em muốn biết thật sao?"
Không phải Tiêu Nhất Thiên không muốn nói, thật sự là hơn bốn trăm hai mươi ngàn tỷ. Nếu để cho Tô Tử Lam biết con số trên trời này thì đoán chừng sẽ dọa cho cô sợ chết khiếp.
Nhưng nếu không nói thì sớm muộn gì chuyện trên buổi đấu giá cũng lan truyền ra ngoài, đến lúc đó để Tô Tử Lam biết được sự thật qua miệng người khác thì không tốt lắm.
"Tất nhiên!"
Tô Tử Lam kiên quyết gật đầu, nói: "Cho dù bỏ ra bao nhiêu tiền em cũng không sợ! Chỉ xin anh đừng giấu giếm em, được không?"
Một câu nói tuy không lớn nhưng tràn đầy thâm tình!
"Vậy... được rồi."
Tiêu Nhất Thiên bất đắc dĩ, đành phải kể chi tiết ra: "Hơn 420 ngàn..."
Nói được nửa câu, Tiêu Nhất Thiên cố ý dừng một chút, cố ý giữ lại chữ tỷ không nói, dù sao mấy người Đỗ Tuyết Mai đang đứng bên cạnh xem, nghe, nếu như anh nói ra thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho hai ông bà già cũng lo lắng theo.
"Bốn hai mươi ngàn?"
Tô Tử Lam vô thức hỏi, nhưng mà vừa mới dứt lời thì cô nhận ra có chỗ không đúng, buổi đấu giá ngầm thì khởi điểm đều từ năm trăm tỷ trở lên, mà giá cả cuối cùng sao chỉ có thể chỉ hơn mấy trăm triệu được?
Nếu như không phải là triệu, vậy thì...
Lại lên nữa thì hình như chỉ có đơn vị tỷ.
Sửng sốt gần năm giây. Tô Tử Lam không dám tin hỏi: "Đừng có nói với em là anh mua cọng cỏ Xán Tinh đó mà bỏ ra tận 420 ngàn tỷ đó nhá!"
"Vợ, em thật thông minh!"
Vì phòng ngừa Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn nghi ngờ, đột nhiên Tiêu Nhất Thiên cười ha hả, thuận tiện lại tung một đợt thức ăn cho chó, nghe giống như là đang liếc mắt đưa tình với Tô Tử Lam mà thôi.
Lạch cạch!
Nhưng mà Tô Tử Lam lại cười không nổi. Chính như Tiêu Nhất Thiên lo lắng, cô bị con số kinh khủng này hù cho choáng váng tại chỗ, tay run một cái, thậm chí điện thoại tuột tay trượt xuống, rơi trên đất.
Hơn 420 nghìn tỷ đó!
Toàn bộ Tập đoàn Tô Doãn cũng chỉ có giá trị khoảng 350 tỷ! Cho dù người giàu nhất thành phố Hải Phòng là Phạm Đức Thành thì tất cả tài sản cộng lại một chỗ cũng mới qua khỏi con số 35 ngàn tỷ mà thôi!
Không có so sánh thì không có tổn thương!
Nhiều tiền như vậy thì cho dù đập nồi bán sắt là có thể có được sao? Nồi vàng nồi bạc cũng không được!
"Tử Lam, con bị sao vậy?"
Đột nhiên giọng của Liễu Hồng Tú vang lên trong điện thoại, Tô Tử Lam vội nói: "Mẹ, con không sao, mẹ ở đây chăm sóc cho An Nhiên đi, con đi toilet một chuyến."
Ngay khi Tô Tử Lam đi toilet thì có vẻ như Đỗ Tuyết Mai không quá yên tâm, đột nhiên đưa tay đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu hỏi: "Thiên, cô ấy chính là cô vợ trẻ mà con lén bà và ông ngoại con cưới được sao?" "Đưa di động cho bà, bà muốn nói chuyện với cô ấy mấy lời."
Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên biến thành màu đen.
Còn chưa gặp mặt mà đã muốn nghe điện thoại rồi, làm như vậy có được hay không?
Huống chi Tô Tử Lam vẫn luôn cho rằng Tiêu Nhất Thiên cũng là cô nhi, không cha không mẹ, không có người thân!
Nhưng mà Đỗ Tuyết Mai yêu cầu thì Tiêu Nhất Thiên không thể nào từ chối được.
Thế là...
"Em tới rồi."
Một lát sau, giọng Tô Tử Lam vang lên lần nữa, hết sức ngưng trọng hỏi: "Nhiều tiền như vậy, cho dù có ông chủ Phạm đi theo thì cũng rất khó lấy được trong thời gian ngắn chứ? Anh làm như thế nào mà..."
"Chuyện này, cho anh về sẽ nói tỉ mỉ với em."
Tiêu Nhất Thiên ngắt lời Tô Tử Lam, sau đó lúng túng nói: "Bà ngoại anh, bà ngoại ruột của anh, sau này cũng là bà ngoại của em, bà ấy biết chuyện anh đính hôn với em nên muốn nói một câu với em..."
"Sao?"
Tô Tử Lam khẽ giật mình một cái, tay lại run một cái, suýt chút nữa là lại làm rơi điện thoại xuống đất tiếp.
Chuyện này là như thế nào?
Cái tên Tiêu Nhất Thiên này đi thành phố Hồ Chí Minh một chuyến, vừa búng ra được 420 ngàn tỷ rồi sau đó lại toát ra một người bà ngoại ruột?
Chuyện này...
Có vẻ như lượng tin tức hơi lớn!
Dù cho từ trước đến giờ Tô Tử Lam rất trầm ổn nhưng giờ phút này cũng bị Tiêu Nhất Thiên đột nhiên tuôn ra hai quả địa lôi nổ cho hơi thất điên bát đảo, ngay khi cô còn chưa tỉnh hồn lại thì Đỗ Tuyết Mai đã giật điện thoại từ tay Tiêu Nhất Thiên, cười nói: "A lô? Xin chào, bà là bà ngoại của Thiên, nghe Thiên nói hai đứa đã đính hôn, hơn nữa còn sinh một đứa con gái hơn bốn tuổi rồi, đúng không?"
Đột nhiên nghe được tiếng của Đỗ Tuyết Mai, Tô Tử Lam lập tức tim đập như sấm, trong đầu trống rỗng, cả người rơi vào trang thái ngần ngơ.