Chỉ dựa vào một mình Lý Cầm, đương nhiên sẽ không thể tạo nên một đội hình mạnh như thế này được, Triệu Quan cũng vậy, Tiêu Nhất Thiên cũng vậy được, bao gồm tất cả những người ở đây, trong lòng đều hiểu rất rõ, có thể là Mai Đại Vũ, cũng có thể là Hoa Long Thần, ở sau lưng âm thầm hành động, phát huy tác dụng chủ đạo cực lớn!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên không sợ Triệu Quan cũng không sợ!
Điều khiến Triệu Quan không nén được cơn giận chính là, trong mắt Lý Cầm hình như chỉ có một mình Tiêu Nhất Thiên, lại còn xem anh ta chẳng khác gì không khí, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn anh ta một cái! "Anh có hai sự lựa chọn!"
Lý Cầm xoay đầu nhìn Triệu Quan, nói: "Một là, giống như bao người lúc nãy vậy, rút khỏi trận đấu, người thông minh giữ mình!" "Hai là..." "Anh có thể không giúp ai cả, đứng ở đó không nhúc nhích là được, đợi sau khi chúng tôi quyết chiến với Điều Tạc Thiên xong, bất luận là ai giành đầu bảng, sẽ nhường hạng hai lại cho anh!"
Nhường!
Nói trắng thì chính lấy hạng hai để đổi lại Triệu Quan không ra tay, bởi vì trước đó Mai Đại Vũ từng lôi kéo Triệu Quan, nhưng không thành công, cho nên Lý Cầm không mong đợi Triệu Quân sẽ gia nhập đội hình của cô ta, cùng cô ta đối phó Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần
Triệu Quan không phá rối cô ta, đối với cô ta mà nói đó là kết quả tốt nhất rồi! "Tôi khinh!"
Triệu Quan không nghĩ ngợi lập tức từ chối, phun một ngụm nước bọt xuống đất, biểu thị xem thường và khinh bỉ đối với Lý Cầm, rồi hừ lạnh nói: "Ông đây có tay có chân, không cần bà cô như cô phải nhường!" "Hơn nữa!" "Ông đây chỉ muốn hạng nhất, không có hứng thú với hạng hai!"
Vốn dĩ!
Triệu Quan chỉ muốn sảng khoái đánh một trận, chỉ muốn hưởng thụ quá trình chiến đấu, không hề xem trong thứ hạng, mà bây giờ, Lý Cầm khơi dậy sự tức giận, cũng khơi dậy lòng háo thẳng của anh ta!
Sắc mặt của Lý Cầm trầm xuống, giữa chân mày lóe lên một tia hung ác, trầm giọng nói: "Dựa vào anh? Hạng nhất sao? Nằm mơ giữa ban ngày à! Nếu anh đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy..."
Nói rồi!
Lý Cầm phất tay một cái, nói: "Năm người các anh giữ chân anh ta, không cần đánh thật, tranh thủ thời gian cho bọn tôi, đợi bọn tôi giải quyết xong Điêu Tạc Thiên rồi sẽ xử lý anh ta!" "Được!"
Lập tức năm đệ tử phân viện đi tới, xoè thành hình cánh quạt, bao vây Triệu Quan.
Cho dù là đơn thương độc đấu, Lý Cầm cũng không sợ Triệu Quan.
Cho nên!
Mục tiêu chủ yếu của Lý Cầm là Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần giữ chân Triệu Quan, nhanh chóng đánh bại Tiêu Nhất Thiên, cô ta sẽ có thể nắm chắc được kết quả chiến thẳng, cũng là nắm chắc ngôi vị đầu bảng! "Năm người?"
Thấy vậy, Triệu Quan càng tức giận hơn, mång: "Bà cô nhà cô đúng thật là xem thường tôi quá đi chứ, dựa vào đầu Điêu Tạc Thiên mười người, ông đây chỉ có năm người hả?"
Triệu Quan cảm thấy bản thân bị sỉ nhục!
Cho nên!
Triệu Quan nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, xem ai loại trừ được nhiều người hơn, người đó lấy hạng nhất, thế nào hả?"
Triệu Quan tuy rằng tự tin, nhưng không ngông cuồng, tự mình biết mình, lấy ít địch nhiều, bị đệ tử tinh anh của các viện vây đánh, cho dù cuối cùng có thằng, e rằng cũng là cục diện lưỡng bại câu thương, không thể nào còn dư sức lực để giành hạng nhất với Tiêu Nhất Thiên nữa!
Vậy thì đổi cách khác! "Được thôi!"
Nói thật thì, sự lựa chọn và dũng khí của Triệu Quan có chút ngoài dự đoán của Tiêu Nhất Thiên, trong cục diện như này vẫn kiên trì giữ nguyên tắc của bản thân, có thể thấy rõ anh ta là người hào phóng, chuyện này khiến cảm tình của Tiêu Nhất Thiên đối với anh ta tăng lên gấp bội. Vì vậy anh gật đầu nói: "Tôi sao cũng được, tùy ý anh!"
Kết liên minh!. ngôn tình tổng tài
Tiêu Nhất Thiên và Triệu Quan tuy là người tự chiến đấu, không hề muốn kết liên minh, nhưng đối mặt với đối thủ như thế này, kết hay không kết liên minh thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa! "Cùng nhau lên đi!"
Lý Cầm tức giận nói: "Chỉ cần bắt được Điều Tạc Thiên, những gì tôi hứa với các anh tôi nhất định sẽ làm được!"
Hiển nhiên!
Lý Cầm vì để lôi kéo những người này, phải trả một cái giá tương xứng!
Soạt!
Soạt soạt soạt...
Thời khắc giọng nói vừa phát ra, một nguồn năng lượng hắc ám trong cơ thể Lý Cầm bộc phát, cả người cô ta biến thành một luồng sáng, dẫn đầu, lao thẳng về phía Tiêu Nhất Thiên!
Chín người còn lại theo sát phía sau!
Mặc dù uy hiếp trước đây của Tiêu Nhất Thiên đối với bọn họ có tác dụng răn đe nhất định với bọn họ, nhưng không đủ khiến bọn họ lâm trận rút lui, ưu thế của bọn họ quá lớn, căn bản không có khả năng sẽ thua! Có vẻ như lúc mười người Lý Cầm ra tay đồng thời năm người còn lại cũng xông về
Soạt soạt soạt.... phía Triệu Quan!
Trận hỗn chiến mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng vén màn, dù là những phân viện đệ tử đang quan sát, hay những cụ già trên đài quan sát, đều không dời mắt khỏi chiến trường trước mặt!
Chỉ có Hoa Long Thần là ngoại lệ!
Dưới tình huống đã biết rõ cảnh giới và thực lực của Tiêu Nhất Thiên, theo góc nhìn của Hoa Long Thần, trận quyết chiến đầy thú vị này thật ra chẳng có chút thú vị nào!
Mẹ nó!
Đừng nói là mười người, cho dù là mười chín phân viện đệ tử hợp lại, làm sao đấu lại dũng sĩ Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên? Cho dù Tiêu Nhất Thiên cố ý khống chế cảnh giới của mình, nhưng trong đan điền có minh kình bảo vệ cơ thể, chỉ dựa vào đám người Lý Cầm công kích trong tối, Tiêu Nhất Thiên đứng đó tùy bọn họ đánh, bọn họ cũng rất khó làm
Tiêu Nhất Thiên bị thương!
Buổi sáng!
Cú đánh sấm sét của Ngao Tuấn Hoàng là ví dụ điển hình nhất!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Mười bảy người chia thành hai nhóm, dư ảnh khổng lồ và âm thanh đan xen nhau trên đài thi đấu lần lượt tạo ra do sự va chạm của năng lượng hắc ám, dưới ánh nhìn của mọi người, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên nhanh dùng tốc độ nhanh như chớp, xông về phía Lý Cầm!
Bich!
Trận hỗn chiến vừa bắt đầu khoảng năm giây, kèm theo những tiếng la hét và tiếng bị bóp nghẹt truyền đến, một trong số đệ tử phân viện bị Tiêu Nhất Thiên đánh một chưởng ở ngực, cả người bay lên, trực tiếp bay ra khỏi vòng thi đấu, ngã bên mép khán đài, nôn máu không ngừng, mất đi lực chiến đâu!
Một chưởng!
Loại bỏ một người!
Đây chính là lực sát thương kinh khủng của Tiêu Nhất Thiên, các anh nhiều người, hai chưởng khó đấu bốn tay, các anh đánh tôi một chưởng, hai chưởng, tôi chịu đựng được, thậm chí bình yên vô sự, ngược lại, tôi đánh anh một chưởng, anh sẽ ngủ ngay tại chỗ luôn!
Một khoảng cách to như thế này, đơn giản chính là giở trò tên lưu manh!"
Bich!
Bich!
Trong mười mấy giây tiếp theo, lại có thêm hai đệ tử phân viện tiếp bước người đi trước, bị Tiêu Nhất Thiên đánh bay ra ngoài, thậm chí một trong số hai người đó ngất xỉu ngay tại chỗ, sống chết không rõ!
Trong lòng đám người đứng xem thổn thức, tim không khỏi run rẩy kịch liệt!
Mẹ nó
Đây là thực lực thật sự của "Điêu Tạc Thiên" hay sao?
Biến thái!
Trong số mười phân viện đệ tử vây đánh Tiêu Nhất Thiên, không nói đến người có thực lực mạnh nhất là Lý Cầm, chín người còn lại gần như là những người đứng đầu trong các phân viện khác ở Ám Cảnh Trung Kỳ, rất hổ báo, bây giờ thì hay rồi, cho dù ý mạnh hiếp yếu, đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên, mẹ nó một đòn cũng không chịu nổi!
Loại cảm giác này vô cũng kỳ lạ!
Kỳ lạ ở chỗ "Điêu Tạc Thiên" rõ ràng là một cao thủ của Ám Cảnh Trung Kỳ, nhưng cho dù là tốc độ, lực công kích, lực bạo phát, hay lực sát thương, tất cả đều không yếu hơn người của Ám Cảnh Hậu Kỳ, thậm chí so với người của Ám Cảnh Hậu Kỳ còn mạnh hơn!
Nếu không tận mắt chứng kiến thì quả là khó tin! "Kết trận!"
Sắc mặt của Lý Cầm vô cùng khó coi, loại tự tin vững vàng trong lòng cô ta lúc đầu, giờ phút này đã sụp đổ, cô ta nhanh chóng chỉ huy thay đổi đội hình!
Đáng tiếc....
Vẫn là chậm một bước!
Hoặc là nói!
Tiêu Nhất Thiên quá nhanh, thậm chí... lời nói của Lý Cầm vừa ra khỏi miệng, Tiêu Nhất Thiên đã dùng tay bóp cố một trong số các phân viện đệ tử, sau đó dùng sức bóp mạnh một cái!
Cái tên này!
Phân viện đệ tử đó mặt mũi đỏ bừng, trán nổi gân xanh, hít thở không thông, cá người không tự chủ được bị Tiêu Nhất Thiên hất lên không trung, trở thành vũ khí trong tay Tiêu Nhất Thiên!
Bịch bịch bịch!
Trong trận hỗn chiến, tất cả mọi người đều cách nhau rất gần, cho nên, Tiêu Nhất Thiên lấy tên phân viện đệ tử kia là vũ khí, trong nháy mắt quét qua ba tên khác!
Ngay lúc đó!
Tiêu Nhất Thiên buông tay, tên đệ tử phân viện kia "vù" một cái "bay" ra ngoài, thuận tiện đụng trúng một tên khác!
Năm người!
Một hơi hạ hết năm người!
Cộng thêm ba người trước đó nữa, tổng cộng mười người, thì có tám người đã bị khỏi vòng chiến đấu, chỉ còn lại Lý Cầm và một đồng bọn của cô ta, một người bên trái, một người bên phải, hoàn toàn bị doạ cho ngây người đứng tại chỗ!
Mạnh đến mức đó luôn sao?
Sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên, vượt ngoài dự đoán của bọn họ, thậm chí còn vượt ngoài nhận thức của bọn họ, những người đứng xem hồi sáng, chỉ là, trong lòng bọn họ chấn kinh, mà bây giờ, khi bọn họ tự mình nếm thử mùi vị cơ thể bị nghiền nát, là hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ trấn kinh, còn cớ sự sợ hãi và hèn nhát sâu sắc!
Chết rồi!
Ngoại trừ mấy tên đệ tử bị quét trúng chỉ bị thương nhẹ, lập tức đứng dậy, còn tên đệ tử bị Tiêu Nhất Thiên bóp cổ dùng làm vũ khí thì không may mắn như vậy, sau khi ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, không nhúc nhích nữa, chết không luôn tại chỗ!
Giết người!
Tiêu Nhất Thiên dám!
Giống như trước lúc đánh nhau Tiêu Nhất Thiên đã nói vậy, tay chân vô hạn, bất cẩn một cái, thì sẽ có thể mất mạng! "Còn muốn đánh hay nữa không?"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên như điện, quét qua đám người kia, lạnh giọng hừ nói: "Vừa nãy là tôi thủ hạ lưu tình, đã cho các người cơ hội sửa đổi, nếu các người còn mê muội không chịu tinh ngộ..." "Hån ta!" "Cũng chính là kết cục của các người!" Âm thanh như sấm sét!
Chấn động lòng người!
Những tên đệ tử bị thương kia hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, không dám manh động, bọn họ nhìn Lý Cầm, tim cô ta vỡ nát cả rồi, sắc mặt xám xịt như chết, nhưng mà, cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nghe lời hắn nói, cùng nhau xông lên! Tôi không tin, chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh chết được hắn sao?"
Nói xong!
Lý Cầm cùng một tên đệ tử còn lại, một trái một phải đồng thời xông lên giết Tiêu Nhất Thiên, nhưng những tên đệ tử bị thương nhẹ do dự, ngây người đứng tại chỗ không dám đánh nữa! "Anh muốn chết à?"
Lý Cầm thì cũng thôi đi, Tiêu Nhất Thiên không ngờ, đã đến lúc này rồi, tên đệ tử kia còn dám đánh với anh, vì vậy, anh đẳng đăng sát khí nói: "Vậy thì cho anh toại nguyện, tiền anh về tây thiên!"
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên né tránh Lý Cầm, xông về phía tên đệ tử kia, giơ một cú đấm, trực tiếp đối đầu với hắn!
Đoàng!
Kèm theo một tiếng nổ chói tai, ngay sau đó, dưới tầm mắt của mọi người, tên đệ tử kia không thể chịu nối đòn tấn công của Tiêu Nhất Thiên, sức mạnh hắc ám của Tiêu Nhất Thiên giống như con vi rút thông qua cú đấm của anh xâm nhập vào cánh tay phải của hắn ta, sau đó chui vào cánh tay hắn ta, khiến nó nổ thành nhiều mảnh!
Máu thịt văng tung tóe!
Cả cánh tay bị nổ tan tành ngay lập tức! Nát bét rồi! Không còn nữa rồi! Nó biến thành bọt máu và thịt vụn bay đầy trời, tràn ngập nửa không trung, toát ra mùi máu tanh kinh tỏm! "Aaa a a!"
Tên đệ tử phân viện kia đau đớn gần chết, ngũ quan biển dạng, la hét tê tâm liệt phế, mà đáp lại hắn ta là một cước của Tiêu Nhất Thiên!
Một cước!
Đá lên ngực hắn, đá hắn bay xa ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn mười mét, kêu thảm thiết một tiếng rồi im bặt, đi đời nhà ma!
Chết rồi!
Lại chết thêm một người nữa rồi!
Tiêu Nhất Thiên đã nói là làm, nói được làm được, ai dám tiếp tục ra tay, vậy thì, chết là kết cục duy nhất! "Bây giờ!"
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn Lý Cầm, sắc mặt như hồ nước chết, không một gợn sóng, trầm giọng nói: "Đến lúc cô phải trả giá rồi!"