Đỗ Tuyết Mai đưa tay lau nước mắt, sau đó thấy giọng kéo tay Vương Diệu Linh, chỉ vào mấy tên côn đồ ở bên cạnh rồi nức nở nói: "Bọn họ cố ý gây rối, cố ý đập hư đồ trong tiệm. Cho dù phải bồi thường thì cũng là bọn họ thường chứ."
"Hơn nữa, hai người già chúng tôi đều thức khuya dậy sớm. Năm giờ sáng hôm nay đã lấy rau cải và trái cây tươi nhưng bị bọn họ làm hư hết rồi, nói ra thì chúng tôi cũng là người bị hại mà..."
Đỗ Tuyết Mai vô cùng oan ức.
Từ năm năm trước khi Tiêu Nhất Thiên ở tù, Đỗ Thanh Trúc chết thảm, biệt thự bị đoạt mất, nhà họ Đỗ đã hoàn toàn suy sụp. Hai người già bọn họ bất đắc dĩ phải rời khỏi thành phố phồn hoa, ra ngoại ô muốn một cửa tiệm để bán hàng. Vốn tưởng rằng có thể an ổn sống qua ngày nhưng không ngờ ông trời lại không chiều lòng người.
Cứ một khoảng thời gian lại có đám côn đồ đến gây sự, tìm bọn họ gây phiền phức.
Trước kia chỉ thu một chút phí bảo kê hoặc ăn chùa không trả tiền, hai người già bọn họ cũng không thể làm gì nên chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Thế nhưng hôm nay, mấy tên côn đồ kia càng quá đáng hơn. Có một
người cầm gậy đánh banh nhào vào trong cửa tiệm bọn họ đập phá, trong nháy mắt cả cửa tiệm đều thành ra như thế này.
Vương Diệu Linh là chủ nhà, nghe tin bèn chạy tới, thế nhưng không hề hỏi rõ mọi chuyện đã mở miệng kêu Đỗ Tuyết Mai đền tiền.
Đỗ Tuyết Mai làm sao thường nổi chứ?
"Cút ngay đi, đừng ở đây giả vờ với tôi."
Vương Diệu Linh hất tay Đỗ Tuyết Mai ra, hừ lạnh nói: “Bà nói bọn họ đều cửa tiệm đập phá hả? Vậy tôi hỏi bà, tại sao trên con đường này nhiều cửa tiệm như vậy nhưng bọn họ lại không đi đập chỗ khác, tại sao hết lần này đến lần khác lại đập phá chỗ của bà chứ?"
"Nhìn xem cánh cửa, cửa sổ, còn đồ đạc bên trong nhà nữa, toàn bộ đều b30 vàng thật bạc thật ra mua hết đấy có biết không? Một câu nói oan ức của bà thì có thể giật nợ được sao?"
"Hừ, nằm mơ đi."
Vương Diệu Linh vênh váo nghênh ngang, nước bọt bay tung tóe.
"Cô..."
Nước mặt Đỗ Tuyết Mai đã rơi lã chã, bị tức đến mức sắc mặt trắng bệch, cơ thể không ngừng run lên. Vừa muốn mở miệng cãi lại mấy câu thì đột nhiên trong đó có một tên đầu vàng cầm gậy đánh banh đi tới.
Cả người bà cụ đều bị sợ ngây người, không nói kế tiếp không thể nào nói
ra được nữa.
"Bà già kia, bà mới vừa nói cái gì đấy?"
Tên đầu vàng hét lớn một tiếng, xách gậy đánh banh khua tay múa chân trước mặt Đỗ Tuyết Mai rồi hừ lạnh nói: “Con mẹ nó, chẳng phải muốn ông đây thường tiền sao? Được thôi, bà nói đi thường bao nhiêu?"
Đỗ Tuyết Mai do dự một chút, nhắm mắt nói: "Đồ là do các người đập, đương nhiên là muốn các người bồi thường rồi. Còn về thường bao nhiêu thì đây là nhà của Vương Diệu Linh, phải do cô ấy quyết định..."
Âm!
Lời nói của Đỗ Tuyết Mai còn chưa dứt thì tên đầu vàng đã nâng gậy đánh banh trong tay lên, mạnh bạo đập một cái xuống bàn bên cạnh Đỗ Tuyết Mai. Đi kèm với tiếng vang điếc tai kia chính là một lỗ thủng cực lớn ngay chỗ bị đập.
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Vương Diệu Linh rồi hỏi: "Chị Linh, bà ta nói chúng tôi đập đấy, chị có nhìn thấy không?"
"Không nhìn thấy!"
Vương Diệu Linh hất cằm lên, trợn tròn mắt rồi nói: “Dù sao thì tôi cũng đã cho bọn họ mướn cửa tiệm này rồi, bây giờ trở nên như vậy, tôi không cần biết là ai đập, chỉ cần bọn họ đền tiền mà thôi."
"Vương Diệu Linh, cô..."
Suýt chút nữa Đỗ Tuyết Mai đã ngất xỉu vì tức giận, một lát sau mới chậm chạp la lên: "Làm sao cô có thể như vậy được chứ? Vừa rồi lúc bọn họ xông vào đập đồ, các hàng xóm láng giềng đều trông thấy hết mà, rõ ràng cô cũng nhìn thấy."
"Nhìn thấy cái quái gì chứ?"
Vương Diệu Linh liếc mắt.
Tên đầu vàng lại gia gậy đánh banh lên, chỉ vào đám người vây xem rồi hỏi: “Con mẹ nó ai nhìn thấy đâu? Đứng ra đây để ông làm quen một chút xem nào."
Đối mặt với sự uy hiếp của tên đầu vàng, hàng xóm láng giềng đầu trố mắt nhìn nhau, câm như hến.
Không một người nào đứng ra làm chứng thay cho Đỗ Tuyết Mai.
Thậm chí còn có người nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thím Mai, hay là thím cứ nhận đi, đừng chọc tức bọn người này."
"Đúng vậy, cần gì phải làm căng thế chứ."
"Vương Diệu Linh cũng không phải loại người không nói lý lẽ, sẽ không
đòi thím nhiều tiền hơn đâu."
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Tuyết Mai đã xám như tro tàn.
Sói Vương Bất Bại)
“Nghe chưa?"
Vương Diệu Linh đắc ý đưa tay ra rồi nói: “Ánh mắt của mọi người sáng như tuyết, bây giờ bà còn gì để nói nữa không? Đừng dây dưa nữa, thường tiền nhanh đi, ba trăm năm mươi triệu"
"Giao ra ba trăm năm mươi triệu, sau đó thu dọn đồ đạc rồi cuốn gói cút
Ba trăm năm mươi triệu!
Tất cả mọi người đều bị con số này dọa sợ, trái tim đều âm thầm run lên. Bọn họ cũng nhìn ra Vương Diệu Linh và đám người tên tóc vàng kia cấu kết quyết tâm muốn bẫy chết hai người già Đỗ Tuyết Mai.
Thế nhưng biết rõ đây là một cái bẫy thì sao chứ?
Đám người này không thể đắc tội nổi!
"Tôi nhìn thấy."
Ngay lúc mọi người đều đổ mồ hôi, âm thầm thờ dài thay cho Đỗ Tuyết Mai thì đột nhiên có một âm thanh của người đàn ông giống như tiếng sét
vang lên giữa đám người.
Tiêu Nhất Thiên đi ra!
đi."