Nếu không thì!
Rừng trúc trăm mét bị trận pháp bao phủ này, chẳng phải sẽ chỉ toàn là cô đơn lạnh lẽo sao! "Anh bạn Thiên!"
Lúc Tiêu Nhất Thiên đi được hơn bốn mươi mét, Thương Triết phía trước đã đi tới năm mươi mét đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn anh, cười hỏi: "Cậu cảm giác thế nào?" "Cảm giác...
Tiêu Nhất Thiên nhún vai, lắc đầu nói: "Tôi tạm thời còn chưa có cảm giác gì. Cái gọi là rừng trúc trăm mét này, xem ra có chút hữu danh vô thực!"
Nghe xong!
Nụ cười trên gương mặt của Thương Triết chợt tắt ngúm!
Quả nhiên!
Ông ta hẳn không nên hỏi câu này, đúng là chẳng khác nào tự bê đá đạp chân mình.
Lục Văn Lâu hừ lạnh một tiếng: "Người trẻ tuổi kiến thức thiển cận không thành vấn đề, nhưng nếu không biết mình ngu dốt mà lầm tưởng rồi hình thành kiêu ngạo, thì chính là không biết trời cao đất dày!"
Đối với lời này!
Tiêu Nhất Thiên khinh thường không thèm phản bác, lời anh nói là thật, ít nhất cho tới bây giờ anh thật sự còn chưa có chút cảm giác nào!
Anh cũng không có cách nào khác!
Lục Văn Lâu tự mình làm không được, nhìn thấy người khác làm không được liền cảm thấy Tiêu Nhất Thiên cũng không làm được, không ai có thể làm được, cũng không biết ai mới là người thiển cận, ai mới là người không biết trời cao đất dày! "Anh bạn Thiên đừng vội!"
Thương Triết nhắc nhở: "Cậu ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp sức mạnh của trận pháp rừng trúc trăm mét này. Bất cứ ai kích hoạt huyết mạch về cơ bản đều có thể vượt qua khảo nghiệm của năm mươi mét đầu tiên, nhưng năm mươi mét tiếp theo mới là điểm mấu chốt để biết ai mới là người thất sự có trình độ và năng lực!" "Đặc biệt sau 80 mét, hầu như mỗi mét đều có thể ngăn cản vô số học trò trẻ tuổi!" "Ha ha!" "Nói thêm cũng vô dụng, anh bạn Thiên cứ tự mình cảm nhận, tự nhiên có thể hiểu được độ khó của nó thế nào!"
Nói xong!
Thương Triết lần nữa mở bước chân, hướng phía trước mà đi, căn bản không cho Tiêu Nhất Thiên một chút cơ hội nào để đáp lại, ông ta cũng là vì sợ Tiêu Nhất Thiên lại nói điều gì đó ngạo mạn, cuồng vọng quá mức khiến bản thân anh ta không thể xuống đài.
Lục Văn Lâu trực tiếp theo sau! "Là vậy sao?"
Đối với lời giải thích của Thương Triết, trong lòng Tiêu Nhất Thiên vẫn có chút hoài nghi, thầm nhủ tốt nhất là như vậy, nếu không, cứ đi qua một cách dễ dàng như bình thường sẽ rất nhàm chán!
Nghĩ vậy!
Tiêu Nhất Thiên tiếp tục tiến về phía trước, hai chân không ngừng bước đi, trong nháy mắt đã vượt quá năm mươi mét, sư tử đá ở hai bên chuyển động rầm rầm, một số con còn không theo kịp tốc độ của Tiêu Nhất Thiên, chỉ vừa quay được một nửa anh đã đi tới mét tiếp theo.
Căn bản là không biết tự kiềm chế
Cảnh tượng này khiến mấy chục vị cao thủ nhà họ Lục đi theo Tiêu Nhất Thiên chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời!
Bởi vì!
Nó... thực sự dễ dàng như anh ta nói sao? Bọn họ đều biết là không thể!
Bởi khi những cao thủ nhà họ Lục đó đi đến hơn 40 mét, họ bắt đầu cảm nhận được lực cản đang dần trở nên mạnh mẽ hơn, và tốc độ bước đi rõ ràng là chậm hơn so với lúc mới bắt đầu "Đây là?"
Tiêu Nhất Thiên dừng lại ở vị trí năm mươi tám mét một lúc, nghi ngờ trong lòng anh lần nữa lại dấy lên, năm mươi mét đầu tiên không cảm thấy gì còn có thể lý giải được, nhưng hiện tại anh đã đi được hơn nửa chặng đường, vậy mà vẫn cảm thấy bình thường như đi trên mặt đất bằng phẳng. Điều này rõ ràng là không hợp lý!
Thế này là thế nào?
Vậy anh sẽ dứt khoát một lần!
Tiêu Nhất Thiên đẩy nhanh tốc độ của mình, trực tiếp bắt kịp Lục Văn Lâu đã đi được sáu mươi chín mét và Thương Triết bảy mươi mét.
Nhìn thấy vậy!
Sắc mặt của các cao thủ nhà họ Lục đi theo đều tái đi mấy phần, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh! "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một trong những cao thủ nhà họ Lục hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng tiêu sái của Tiêu Nhất Thiên. Anh ta nói với vẻ không thể tin được: "Mới chỉ đi được có năm mươi lăm mét. Tôi đã phải tập trung tất cả tinh lực, bỏ gần một nửa năng lượng của mình để đối phó với trận pháp. Vì áp lực mà không dám buông lỏng dù một chút, ngược lại là anh ta, thở dốc cũng không thở lấy một cái, cái trước nối tiếp cái sau, đuổi kịp ông chủ và và viện trưởng Thương!" "Vậy chẳng lẽ là..." "Tài năng chân chính của anh ta thật sự lợi hại như lời anh ta khoe khoang?"
Đúng!
Có vẻ không phải là khoe khoang!
Trước đó Tiêu Nhất Thiên nói chuyện, bọn họ vốn khịt mũi coi thường, cho rằng anh ta nói chuyện ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng giờ đây họ đã phần nào tin tưởng điều đó. Miệng người ta có thể nói dối, nhưng trận pháp rừng trúc trăm mét có thể lừa sao! "Người có tiếng tăm chắc chắn sẽ là người tài!"
Một vị cao thủ khác của nhà họ Lục không khỏi nghiêm nghị biểu cảm: "Người này có thể ở thành Thanh Thủy nổi tiếng, có thể được viện trưởng Thương coi trọng nhiều như vậy, có thể vượt qua cảnh giới, tiếp nhận khiêu chiến chín mươi ba mét của trận pháp rừng trúc trăm mét. Xem ra... Nhất định không đơn giản là người kiêu ngạo không biết tự lượng sức mình như vậy! "
Đây đều là lời thật lòng!
Bọn họ bây giờ có chút mơ hồ e ngại, lo lắng nếu Tiêu Nhất Thiên thật sự là một thiên tài, thật sự vượt được quá chín mươi ba mét của Lục Giang Thành, đến lúc đó nhà họ Lục bọn họ sẽ trở nên thế nào?
Cũng không thể thật sự dập đầu tạ lỗi với Tiêu Nhất Thiên trước mặt tất cả mọi người được?
Bọn họ có chút sợ hãi!
Tuy nhiên!
Người bị dọa sợ cũng không phải chỉ có bọn họ? Nhìn thấy sư tử đá hai bên điên cuồng chuyển động, Tiêu Nhất Thiên lại đang dùng tốc độ khó tin, như đi trên mặt đất bình thường mà bước tới gần mình, Lục Văn Lâu không tránh được sửng sốt! "Cậu!"
Ông nhìn lại Tiêu Nhất Thiên giờ đang chỉ cách mình một mét, lớn tiếng hỏi: "Cậu tới được đây bằng cách nào? Làm sao có thể đi nhanh được như vậy?"
Nhanh!
Quá nhanh!
Năm mươi mét về sau, ngay cả một cao thủ hoàn mỹ như Lục Văn Lâu ông ta cũng phải cực kỳ thận trọng và phân chia hợp lý năng lượng trong cơ thể để chuẩn bị cho đoạn nước rút cuối cùng, nhưng anh chàng Tiêu Nhất Thiên này lại khác, anh ta chạy chẳng khác gì một kẻ lô măng, đặc biệt liều lĩnh, như thể không quan tâm tới hậu quả phía sau, chỉ biết một mực tiến lên phía trước! Tiến lên rồi lại tiến lên! "Nhanh?"
Tiêu Nhất Thiên nhướng mày lắc đầu nói: "Không phải là tôi nhanh, mà chính là ông Lục đây quá chậm mới đúng. Trông chẳng khác nào con ốc sên già không bò đưoc lại còn cử luôn mồm låm nhảm vậy. Nhìn ông như thế này tôi cũng cảm thấy mệt thay!"
Chi một câu!
Làm cho khuôn mặt của Lục Văn Lâu xám như tro tàn, suýt chút nữa liên phun ra máu ở đây! "Ranh con! Cậu chờ đó cho tôi, tôi muốn xem xem, câu có thể liều lĩnh như thế nữa bao lâu!"
Lục Văn Lâu không tin, một người lỗ mãng như Tiêu Nhất Thiên có thể đạt được kết quả tốt gì?
Vì vậy!
Lục Văn Lâu cũng đẩy nhanh tốc độ! "Ngu ngốc!"
Tiêu Nhất Thiên thán nhiên khịt mũi nói, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng cũng không thoát được khỏi lỗ tai của Lục Văn Lâu và những vị cao thủ nhà họ Lục kia, lập tức có người hét lên: "Cậu nói ai là ngu ngốc?" "Đừng bận tâm, tôi không nói anh!"
Tiêu Nhất Thiên nhìn lại Lục Văn Lâu, thấy sắc mặt của ông ta mới có chút hoà hoãn, anh liên xoay người nói tiếp: "Tôi là đang nói đến tất cả mọi người trong nhà họ Lục!" "Tất cả các người đều là một lũ ngốc!"
Trong nháy mắt!
Sắc mặt Lục Văn Lâu từ xám tro trực tiếp chuyển thành màu gan lợn, năng lượng hac ám trong cơ thể như muốn tuôn ra, điện cuồng kích động!
Phốc!
Nếu là ở ngoài trận pháp, dù có kích động cũng có thể dễ dàng khống chế, hơn nữa cũng sẽ không tạo ra tổn thương gì quá lớn, nhưng hết lần này đến lần khác lại là đang ở bên trong trận pháp, phải chịu sức ép lớn nên... Lục Văn Lâu chỉ không cẩn thận một chút, bị kích thích, ngay lập tức bị trận pháo căn trả, rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu đục ngay tại chỗ, sau đó cả cơ thể cũng bị một lực đẩy vô hình nâng lên, bay đến chỗ sư tử đá ngoài cùng mới dừng lại, chật vật rơi xuống, xem như kết thúc cuộc khảo nghiệm rừng trúc Trăm Mét.
Sáu mươi mốt mét!
Dựa vào tài năng và thực lực của Lục Văn Lâu, nếu tiến từng bước, ít nhất có thể đi được hơn bảy mươi mét, thậm chí vượt quá tám mươi mét cũng không phải là không thể!
Kết quả là...
Một phút sai lầm liền trở thành nỗi hận vĩnh viễn, vì lời nói của Tiêu Nhất Thiên mà Lục Văn Lâu bị làm cho rối loạn tinh thần, đem thành tích của mình từ cao chót vót dừng lại một cách đáng thương ở mét thứ sáu mươi mốt. "Ôi!!!"
Tiêu Nhất Thiên nở nụ cười, bộ dạng có chút hả hê, nhìn Lục
Văn Lâu nói: "Ông không cần phải phối hợp với tôi như thế chứ? Tôi vừa nói ông là ngu ngốc. Ông lại lập tức dùng hành động thực tế chứng minh cho người khác thấy mình thật sự chính là đồ ngốc, thẳng thắn thành khẩn như thế, làm tôi có chút ngượng ngùng nha!" "Phốc!"
Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp nói xong, Lục Văn Lâu vừa mới ngồi dậy được, lại phun ra một ngụm máu. Lần này không phải vì bị trận pháp cắn trả mà là bị Tiêu Nhất Thiên chọc tức đến hộc máu!