Ở phía Đồ Sơn phố, ba gia tộc lớn chính là vua không ngai.
Ba nhà liên thủ có ý nghĩa phi thường!
Đây là lý do Trương Phi Long với Lưu Tử Phi hẹn địa điểm gặp mặt ở tại trung tâm nhà tắm Thiên Thủy này. Đây vốn là địa bàn của bọn họ, bên trong đều là người của bọn họ, vừa cho thấy địa vị ba cậu chủ vàng của bọn họ, lại có thể cho Tiêu Nhất Thiên một đòn phủ đầu.
Một mũi tên trúng hai đích!
Kẻ có tiền từ bên ngoài đến sao? Kẻ có tiền ông đây thấy nhiều rồi, đến địa bàn của ông đây, là có là rồng thì mày cũng phải cuộn lại, là chó cũng phải nằm sấp, muốn làm ăn ở Đồ Sơn này, thế thì phải xin phép ông đây.
"Chào anh, xin hỏi anh có đặt trước không?"
Tiêu Nhất Thiên vừa vào đại sảnh lầu một liền có một người cô gái mặc một bộ vest lịch sự đến đón. trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Có."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Tôi họ Tiêu, tìm Trương Phi Long và Tử Phi."
"Anh là anh Tiêu?"
Cô gái giật mình, không khỏi nhìn Tiêu Nhất Thiên vài lần, liền vươn tay ra
hiệu: “Cậu chủ Trương với Cậu chủ Lưu đang ở tầng hai đợi anh, mời anh theo tôi, tôi đưa anh lên đó."
"Được"
Tiêu Nhất Thiên đi theo phía sau cô gái lên tầng hai.
Tầng hai là một bể bơi lớn, dài khoảng năm mươi mét, rộng khoảng 20 mét gần như chiếm hết mặt sàn, cạnh bể bơi, cứ khoảng năm mét lại có một vệ sĩ mặc đồ đen đứng quay lưng về phía bể bơi, ngay ngắn bao quanh bể
boi.
Tính sơ qua có gần ba mươi vệ sĩ.
Còn trong bể bơi, đầu người tụm lại, tiếng cười không dứt, cũng có rất
nhiều người.
Trong số đó, lại chỉ có hai người đàn ông.
Đàn bà...
Cả đám!
Thật sự là một đám, nói ít cũng mười mấy người, như thể một đàn cá vàng hoạt bát vui vẻ, bơi tới bơi lui trong bể bơi.
Hai người đàn ông duy nhất đương nhiên là Trương Phi Long và Lưu Tử
Phi.
Còn về nhóm mỹ nữ xinh như hoa như ngọc, không biết là nhân viên của nhà tắm trung tâm hay là những người bạn mà Trương Phi Long và Lưu Tử Phi đưa tới để chơi cùng.
Lúc này, bọn họ đang chơi một trò chơi.
Chim ưng bắt gà con phiên bản hồ bơi.
Trương Phi Long với Lưu Tử Phi là chim ưng, có nhiệm vụ bắt, đám người đẹp là gà con, chịu trách nhiệm chạy, ở trong bể bơi người đuổi ta chạy, tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí sôi nổi, bắn nước tung toé, thật vui vẻ.
Vừa bước vào tầng hai, Tiêu Nhất Thiên đã nghe thấy tiếng cười nói xen lẫn tiếng mắng chửi, vừa nhìn kĩ, đồng tử hơi co lại, khuôn mặt vốn đã nghiêm
(Sói Vương Bất Bại)
nghị lại càng thêm u ám!
Khốn nạn, mẹ nó thật là biết chơi đấy.
Vài tên phú nhị đại của gia tộc nhỏ ở Đồ Sơn nhỏ nhoi, dựa vào ít tiền thối trong nhà, cuộc sống đã bại hoại thế này, ngày xưa Tiêu Nhất Thiên là Cậu chủ nhỏ của Nhà họ Tiêu ở Bắc Kinh, người kế thừa tương lai cũng chưa từng phóng túng như bọn họ thế này.
Chuyện này không quan trọng!
Quan trọng là kẻ tự xưng là ba gia tộc lớn của Đồ Sơn, chính là đồng lõa của Nhà họ Tiêu ở Bắc Kinh, là đao phủ hãm hại Tiêu Nhất Thiên, là đầu sỏ hại chết mẹ anh, Đỗ Thanh Trúc và một nhà ba người nhà cậu Đỗ Trọng Hùng.
Bọn chúng liên thủ lại hãm hại Tiêu Nhất Thiên, mượn chuyện này mới có được sự ủng hộ của Nhà họ Tiêu ở Bắc Kinh.
Bọn chúng giẫm lên mẹ con Tiêu Nhất Thiên mới có được địa vị như ngày hôm nay!
Bọn chúng chia nhau tài sản của nhà họ Đỗ, năm năm trở lại đây mới hô
mưa gọi gió ở Đồ Sơn này.
Tiền trong tay bọn chúng nhuốm máu tươi của gia đình ba người của Đỗ Thanh Trúc và Đỗ Trọng Hùng.
Trong mắt Tiêu Nhất Thiên, làn nước dường như trong suốt và sạch sẽ ở bể bơi này thực ra là màu đỏ, màu đỏ của máu!
Bọn chúng, đáng chết!
"Người nào?"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của
Tiêu Nhất Thiên, hai người vệ sĩ lập tức tiến lại gần. Cô gái đưa Tiêu Nhất Thiên đến cười nói: "Vị này chính là anh Tiêu mà
cậu chủ Trương với cậu chủ Lưu hẹn gặp hôm nay."
Hai tên vệ sĩ nhìn đánh giá Tiêu Nhất Thiên vài lần.
"Đợi ở đây."
Một tên vệ sĩ xoay người bước đi, đi tới bên bể bơi, nói với Trương Phi Long vừa bắt được một mỹ nữ: “Cậu chủ Trương, anh Tiêu đến rồi."
Trương Phi Long dừng động tác trong tay, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu: “Để hắn qua."
"Vâng."
Người vệ sĩ quay lại đến chỗ Tiêu Nhất Thiên: "Anh Tiêu, mời"
Trương Phi Long lên bờ, lập tức một vệ sĩ đưa áo choàng tắm đến, anh ta khoác áo choàng tắm lên, thay vì tự mình đến gặp Tiêu Nhất Thiên mà hắn ta lại từ xa vẫy tay với Tiêu Nhất Thiên: "Anh Tiêu, đến, bên này."
Nói xong, rồi bước đến một chiếc ghế tựa trên bờ, nằm xuống một cách thoải mái.
Lưu Tử Phi cũng chú ý thấy Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà, đừng nói đến ra đón, hắn ngay cả lên bờ cũng không lên, thậm chí ngay cả ý đến chào hỏi với Tiêu Nhất Thiên cũng không có, chỉ là tuỳ tiện nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái, sau đó lại đuổi theo đám con gái xinh đẹp như hoa như ngọc kia.
Rõ ràng Lưu Tử Phi vốn không hề để Tiêu Nhất Thiên trong mắt.
Kẻ có tiền từ bên ngoài đến?
Phì!
Có thể so được với đám người đẹp trước mắt này sao?
Tiêu Nhất Thiên sải bước về phía Trương Phi Long, vẻ lạnh lùng trên mặt giảm đi một chút, nhưng vẫn khó coi như cũ.
Đối mặt với kẻ này anh không muốn giả vờ!
Cũng không giả vờ!
Có bốn vệ sĩ đi theo phía sau Tiêu Nhất Thiên để đề phòng anh làm ra hành động gì bất với với Trương Phi Long.
"Anh Tiêu có hứng thú không, cùng chơi một chút?"
Vừa đến trước mặt Trương Phi Long, Trương Phi Long liền chỉ xuống đám
người đẹp ở trong bể bơi cười nói.
Sói Vương Bất Bại)
"Không hứng thú."
Tiêu Nhất Thiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trương Phi Long.
"Anh Tiêu hình như có chút không lãng mạn gì cả."
Nụ cười trên mặt Trương Phi Long biến mất. có chút không vừa lòng, hỏi: "Hay là, anh Tiêu không muốn nể mặt tôi, chê cùng chúng tôi thông đồng làm
bậy."
Tức giận sao?
Tiêu Nhất Thiên không quan tâm!
Anh hôm nay đến vốn là muốn tìm Trương Phi Long với Lưu Tử Phi tính sổ, chứ không phải đến để bàn chuyện vui vẻ với bọn chúng, nếu bọn chúng vui, thế là thất bại của Tiêu Nhất Thiên.
Thế là Tiêu Nhất Thiên liền tuỳ tiện đáp: "Tùy anh nghĩ, tôi không quan
tâm."
"O?"
Sắc mặt Trương Phi Long lạnh đi, trong lòng càng tức giận, nhưng không bộc phát liền, mà hỏi ngược lại: "Nghe Hàn Tử nói, anh Tiêu là cậu ấm từ bên ngoài đến, muốn đến Thành phố Hải Phòng phát triển?"
"Không biết trong nhà anh Tiêu kinh doanh gì?"
Trương Phi Long mặc dù kiêu ngạo, nhưng không liều lĩnh, anh ta vẫn không kích động muốn dựa vào đây là địa bàn của mình, dựa vào mấy câu mà lật mặt với Tiêu Nhất Thiên trước khi hiểu rõ anh.
Dù sao người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo.
Không sợ luôn luôn, chỉ sợ nhỡ đâu
Nhỡ đâu Tiêu Nhất Thiên thật sự là khúc xương khó cắn thì sao? người làm ăn, nói sao cũng là con người, phải tính toán thiệt hơn, giỏi nhất chính là nhìn người đoán vật, mà sợ nhất chính là nhìn nhầm người, đi sai nước cờ, cần thận vẫn hơn.
"Sát nhân"!
Tiêu Nhất Thiên biết Trương Phi Long đang muốn thăm dò mình, thế là tuỳ tiện trả lời: "Sát nhân lấy mạng, thay trời hành đạo.”
Giọng nói không lớn nhưng lạnh thấu xương.
Tiêu Nhất Thiên vừa nói ra, đồng tử Trương Phi Long đột nhiên co rút lại, đang nằm trên ghế liền ngồi bật dậy, anh ta ngồi dậy khỏi ghế tựa, bốn vệ sĩ phía sau Tiêu Nhất Thiên cũng như gặp kẻ địch, trước sau trái phải, bao vây Tiêu Nhất Thiên ở giữa.