Dưới sự ảnh hưởng của tiếng sáo, huyết dịch vốn đang sôi trào như biển động núi gầm trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên nổ vang, có xu thế muốn phá vỡ mạch máu bằn ra ngoài!
Cực kỳ khó chịu!
Hơn nữa!
Mỗi lần Tiêu Nhất Thiên thúc giục minh hình thì đều sẽ khiến đan điền bị đau nhức kịch liệt!
Có vẻ như!
Nếu như Tiêu Nhất Thiên lại tiếp tục chém giết nữa thì Hoắc Linh Lung tiếp tục thổi địch. Dù cho Vũ Quang Khải và Phúc Xà vâng theo hoàng lệnh mà không dám giết anh thì anh cũng sẽ mình nổ tan xác mà chết!
Phơi thấy tại chỗ!
"Tướng quân Tiêu!"
"Sao anh phải khổ vậy chứ?"
Hai người Vũ Quang Khải và Phúc Xà liên thủ với nhau nhưng vẫn bị Tiêu Nhất Thiên đánh cho liên tiếp lui về phía sau, lực lượng sàn sàn nhau, bọn họ không làm gì được Tiêu Nhất Thiên, mà sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên giảm bớt đi nhiều thì cũng không lấy được tính mạng của bọn họ!
Nhưng mà!
Loại sức mạnh điên cuồng liều mạng của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ Vũ
Quang Khải!
Móa!
Móa!
Móa!
Vũ Quang Khải muốn chửi mẹ. Hắn ta nhận được mệnh lệnh là bắt sống
Tiêu Nhất Thiên cho nên không dám giết, chỉ có thể trốn tránh và đón đỡ, nhưng mà vừa rồi hắn ta nổ dữ quá, câu nói đó hình như đã kích thích Tiêu
Nhất Thiên!
Tiêu Nhất Thiên chỉ đuổi theo một mình hắn ta mà chém! Hắn ta không thể phản kích. Lo lắng không cần thận đánh chết Tiêu Nhất Thiên, chuyện này thì cũng thôi đi, mấu chốt là vừa bị chém còn đồng thời phải lo lắng Tiêu Nhất Thiên chém quá mệt mỏi, lỡ như mệt chết thì sao hắn ta bàn giao lại với Đế Uyên được?
Mẹ nó!
Trong lòng Vũ Quang Khải uất ức, còn khó chịu hơn cả ăn cứt chó!
"Không phải mày muốn bắt tao sao?"
"Không phải muốn giết tao sao?"
"Không phải muốn gài tao tội phản quốc sao?”
Vừa chém, Tiêu Nhất Thiên cố nén cảm giác đau đớn thấu tim gan trên người, mắng to: "Tới đi! Mẹ nó, mày mau tới đi!"
"Bổn tướng quân cho mày cơ hội này!"
"Tới bắt tao nè!"
Tiêu Nhất Thiên điên cuồng làm cho tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, trước đó những tướng lãnh và ông lão người Man vây Tiêu Nhất Thiên, do dự mãi mà cũng không có người dám xông lên phía trước bắt lấy Tiêu Nhất Thiên!
Mạng!
Chỉ có một cái!
Ai không muốn sống thật khỏe?
Lấy trạng thái bây giờ của Tiêu Nhất Thiên, hiển nhiên đã đến nỏ mạnh hết đà, nếu như xông đi lên, giết anh thì là chống lại hoàng lệnh, bị anh thì chỉ có thể tự nhận là không may!
Hơn nữa!
Nếu như bởi vì giết người mà anh bị mệt chết thì còn phải nhận oan ức, chết chùm với anh!
Loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, chỉ có đồ ngu mới làm!
"Cô Linh Lung!"
"Cô Linh Lung!"
Bị Tiêu Nhất Thiên một hơi bổ lui mấy chục mét mà Tiêu Nhất Thiên lại không có vẻ gì như là sắp mệt mỏi hết sức, Vũ Quang Khải sắp gấp đến khóc, nhìn Hoắc Linh Lung trên bàn đàm phán, lớn tiếng kêu cứu: "Cô Linh Lung, cô mau nghĩ cách đi chứ!”
Xa xa, nhìn thấy cử động điên cuồng của Tiêu Nhất Thiên, Hoắc Linh Lung cũng nhíu đôi mi thanh tú lại!
Hiển nhiên!
Hơi ngoài ý muốn!
Bởi vì đêm hôm đó cậu ta và Tiêu Nhất Thiên đã bàn với nhau. Khi tiếng địch của cô ta vang lên thì Tiêu Nhất Thiên từ bỏ phản kháng! Mà Tiêu Nhất Thiên!
Rõ ràng là muốn muốn lấy mạng của Vũ Quang Khải trước khi từ bỏ phản kháng!
Độc!
Là Hoắc Linh Lung hạ lên người Tiêu Nhất Thiên!
Tiếng sáo!
Cũng là Hoắc Linh Lung thổi!
Cho nên!
Hoắc Linh Lung hiểu rõ hơn bất cứ người nào, dưới hai loại tra tấn như độc tổ và tiếng sáo, bây giờ Tiêu Nhất Thiên đang phải chịu áp lực lớn như thế nào!
Hơi không cẩn thận!
Nhẹ thì giống Đế Uyên, đan điền bị hư hại!
Nặng thì!
Nổ tan xác lập tức chết tại chỗ
"Cái tên này!"
"Thật là hồ đồ!"
Hoắc Linh Lung thầm hừ một tiếng. Hơi do dự một chút, sau đó lấy ống sáo ngọc ra khỏi môi, không thổi nữa!
Cách này!
Là cách duy nhất phòng ngủ Tiêu Nhất Thiên mệt chết!
Nhưng mà!
Khoảnh khác sau khi tiếng sáo im bặt, bên trong chiến trường đối diện có một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
"Á!"
"Cánh tay của tôi!
Chỉ thấy!
Không còn tiếng sáo ảnh hưởng, trạng thái chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên lập tức tăng lên không ít, bảo đao Lang Đồ chém ra nhanh như chớp giật, trực tiếp chặt đứt mất cánh tay phải của Vũ Quang Khải!
Đau nhức kịch liệt ập tới! Cánh tay phải bay lên!
Kèm theo đó là một vòi máu!
Vũ Quang Khải gào thảm đồng thời hoàn toàn ngẩn ngơ. Không dám tin nhìn Hoắc Linh Lung một cái, mẹ nó, ông đây kêu cô cứu tôi. Cô lại ngừng thổi, đi cứu Tiêu Nhất Thiên?
Cô cứu Tiêu Nhất Thiên!
Không phải tương đương với để cho tôi đi chết sao? Vũ Quang Khải giận dữ, vô thức muốn mở miệng mắng chửi, nhưng Tiêu Nhất Thiên không có cho gã ta có cơ hội mắng chửi, một đao thành công thì lập tức thừa thắng xông lên. Liên tục chém mười mấy đao xuống dưới!
Sau đó!
Trong tiếng gào thảm như mổ heo của Vũ Quang Khải, tất cả người vây xem đều nhìn thấy sau khi cánh tay phải của Vũ Quang Khải bay ra ngoài. Cánh tay trái cũng không thể may mắn thoát khỏi, trong bóng đao ánh kiếm, vèo một tiếng bay khỏi thân thể của gã ta!
"Đế Hạo ở dưới chín tầng địa ngục dưới âm tào địa phủ chờ mày!"
"Bây giờ!"
"Mày có thể đi tìm nó!"
Tiêu Nhất Thiên giơ tay chém xuống!
Lưỡi đao sắc bén vô song xẹt qua cổ Vũ Quang Khải, hai mắt Vũ Quang Khải trừng lớn giống như chuông đồng, trên mặt tràn sợ hãi, đầy phẫn nộ và vẻ
không cam lòng!
Không cam lòng!
Gã ta thật sự không cam lòng!
Ngay ở mấy phút trước đó. Rõ ràng gã ta vẫn còn đứng ở trên đỉnh cao, vào thời khắc cực kỳ cao quang của đời này, mà bây giờ. Chỉ ngắn ngủi mấy phút sau đó thì từ đỉnh cao ngã vào trong vực thẳm đen ngòm!
Đời này!
Lại đi đến cuối như vậy?
Một đao!
Khi ông đây tiền đồ vô lượng, chờ mong viết tiếp lên truyền kỳ thì mẹ nó, lại
kết thúc?
Chuyện này sao Vũ Quang Khải làm có thể cam lòng được!
Nhưng mà!
Thế sự vô thường, sống chết khó lường, mãi mãi cũng không biết ngày mai và bất ngờ, cái nào sẽ tới trước!
Đây!
Chính là hiện thực!
Am!
Ôm theo sự không cam lòng đó, đầu Vũ Quang Khải từ trên cổ rớt xuống, cơ thể đã mất đi hai tay cũng ầm một tiếng, ngã xuống đất, ngã ở trước mặt
Tiêu Nhất Thiên!
"Đáng đời!"
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn xuống thi thể tàn khuyết không đầy đủ của Vũ Quang Khải một chút, lạnh nhạt nói: "Cho mày nổ!" Nổ ở trước mặt Để Hạo thì cũng thôi đi!
Dám nổ trước mặt Tiêu Nhất Thiên đây?
Xin lỗi nhá!
Những người dám nổ trước mặt Tiêu Nhất Thiên đây đều chết sạch cả rồi!
Phịch!
Sau khi thành công đánh giết Vũ Quang Khải, cơn giận trong lòng của Tiêu Nhất Thiên cũng biến mất, toàn thân như một cái bong bóng bị xì hơi. Xương cốt và máu thịt toàn thân đều đau muốn chết, rốt cục cũng không chống đỡ nổi, cũng ngã xuống bên cạnh thi thể của Vũ Quang Khải!
Ngất xỉu tại chỗ!
Bất tỉnh nhân sự!
Thấy thế!
Bọn người Phúc Xà và những tướng lĩnh dưới trướng Vũ Quang Khải, tất cả đều hít một hơi thật sâu. Như trút được gánh nặng, trong lòng không nhịn được mà than thở, bắt lấy một cường giả minh cảnh thật không dễ dàng chút nào!
Đây là dưới tình huống Tiêu Nhất Thiên độc tính phát tác, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều!
"Mấy người!"
"Dẫn Tướng quân Tiêu về trước đi!"
Phúc Xà cất Tam Xoa Kích, quay qua dặn dò những tướng lĩnh dưới trướng Vũ Quang Khải một tiếng, sau đó thì theo hai vị tướng giỏi khác và những tộc trưởng của người Man bước lên bàn đàm phán!
Trên bàn đàm phán lớn!
Chỉ có một mình Hoắc Linh Lung đứng ở nơi đó, đón gió mà đứng, khí chất siêu nhiên!
Sau khi bọn người Phúc Xà đi lên, cúi đầu nhìn về phía hơn ba mươi ngàn đại quân của người Man ở đối diện bàn đàm phán, không chút do dự hô lớn: "Thú Vương đại nhân bất hạnh gặp nạn ở kinh thành!"
"Người hại ông ta chính là thái tử đương triều Đế Hạo!"
"Người giết ông ta chính là Sói vương Bắc Cảnh, Tiêu Nhất Thiên!”
"Bây giờ!".
"Cô Linh Lung là huyết mạch duy nhất của Thủ Vương đại nhân, hết lòng lo lắng, thay cha báo thù, không chỉ có trụ sát Đế Hạo, bắt sống Tiêu Nhất Thiên, đồng thời tiện thể diệt trừ phản đồ Hôi Diêu và Thiết Ngao giấu ở trong người Man chúng ta!"
"Cho nên!"
"Tôi đề nghị!"
"Từ giờ trở đi, do cô Linh Lung thay cho Thú Vương đại nhân, quản lý người Man, là nữ chúa ở Nam Cương!"
Âm!
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Phúc Xà làm mẫu, vì biểu lộ lòng trung thành mà quỳ một gối xuống trước Hoắc Linh Lung!
Dùng hành động đó biểu hiện sự thần phục và lòng trung thành!