Giờ phút này, là đối tượng công kích của bọn người Triệu Phong, không ai cảm nhận rõ những áp lực xung quanh hơn anh, ba cao thủ ám cảnh viên mãn đồng thời dùng hết toàn lực, nếu như bình thường thì anh hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy trốn!
Không thể địch lại!
Dưới tình huống không sử dụng hai đòn sát thủ là minh kình và phấn phật cốt, chỉ dựa vào ám kình trong cơ thể thì Tiêu Nhất Thiên tự biết mình tuyệt đối không ngăn được thế công của mấy người Triệu Phong!
Nhiều lắm là kiên trì mấy phút!
Nhưng mà chém giết trong chiến trường anh chết tôi sống năm năm, trải qua rèn luyện trong máu và lửa, Tiêu Nhất Thiên thiếu lòng can đảm không sợ chết và tính liều mạng!
"Tới hay lắm!"
Chỉ thấy anh gầm nhẹ một tiếng, gắng chịu đau nhức kịch liệt trên vai trái, vung bảo đao Lang Đồ lên, bóng người lóe lên một cái, phóng tới Triệu Phong, ám kình trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, quyết đoán chém xuống!
Con người Triệu Phong bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt vốn khó coi như ăn phải cứt giờ lại càng thêm giận dữ, ông nội mày, rõ ràng là ba người vây công, mà me nó, mày cứ nhằm vào tao?
Ông đây nhìn giống kẻ yếu lắm hả?
Râm!
Trong nháy mắt, tiếng nổ vang truyền khắp nơi, ám kình hùng hồn điên cuồng bắn ra, bóng dáng bốn người như quỷ mị, lúc cao lúc thấp trên mặt sông, tới lui như gió!
Ánh sao lóe lên!
Bóng kiếm gào thét!
Côn sắt hai mét và Lưu Tinh Chùy lớn không ngừng nện như điên...
Keng keng keng keng keng...
Binh khí đụng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, nước sông Vận dưới chân bị ám kình mất khống chế đánh vào tạo thành từng đợt sóng lớn khủng khiếp cao tới mấy mét. Trong như là đang reo hò cổ vũ, làm nổi bật thêm cho trận quyết đấu sinh tử này!
Nhưng mà!
Đám người đứng xem trên đầu cầu Vân Hải và hai bên bờ sông Vận thì không có reo hò, chỉ có tiếng gào thét, tiếng chửi rửa đinh tai nhức óc!
"Cứt chó lão tổ nhà họ Triệu! Lấy lớn hiếp nhỏ!
Nhiều người khi dễ ít người!"
"Không biết xấu hổ! Lão lưu manh!"
"Cho dù thắng thì cũng là thắng mà không vẻ
vang!"
Vô số người xem đều thấy bất bình cho Tiêu Nhất Thiên, lo lắng cho Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, dù sao, lúc đầu bọn họ đều cho rằng trận chiến này là một trận quyết đấu công bằng trong giang hồ!
Mà sự thật chứng minh trên thế giới này hoàn toàn không có cái gọi là công bằng!
Có chăng chỉ là anh lừa tôi gạt!
Là kẻ thắng làm vua!
Không cần biết anh có công bằng hay không, công chính hay không, sống sót mới quan trọng nhất,
người chết rồi thì còn nói công bằng công chính gì nữa? Vô số người xem phẫn nộ cầm điện thoại ném vào
trong nước, ném vào đám người Triệu Phong.
Đáng tiếc, không làm nên chuyện gì.
Cách quá xa, hoàn toàn không ném trúng.
Đầu cầu Vân Hải, Đoàn Minh Triết nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xám như tro tàn, nắm tay nắm lại thành nắm đấm, rất muốn nhảy xuống giúp Tiêu Nhất Thiên một chút nhưng do dự mãi rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Cao thủ ám cảnh trung kỳ như ông ta mà xông vào loại chiến đấu như thế này thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Làm không tốt còn sẽ làm Tiêu Nhất Thiên bị vướng víu, để cho Tiêu Nhất Thiên vốn là ốc còn không mang nổi mình ốc phải phân tâm cứu ông ta.
"Ông chủ!"
Sau lưng Đoàn Minh Triết, những cao thủ của nhà họ Đoàn cũng là mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, không nhịn được, một người trong đó đứng dậy nói: "Ba đánh một, Triệu lão cẩu khinh người quá đáng!" "Rõ ràng cậu Tiêu đã vào thế khó, sợ là chống đỡ không được lâu nữa."
"Chúng ta chỉ có thể ở đây, trơ mắt mà nhìn sao?"
Có thể trở thành cao thủ ám cảnh thì đa số đều là đàn ông máu nóng, dù cho bọn họ không có thân thích gì với Tiêu Nhất Thiên, cũng không phải là bạn bè nhưng nhìn thấy trường hợp như vậy thì vẫn bị khơi dậy tấm lòng của người tập võ.
Người tập võ, gặp chuyện bất bình thì phải đứng ra!
Không đợi Đoàn Minh Triết mở miệng, một cao thủ khác của nhà họ Đoàn đi lên trước một bước. Đứng dậy nói: "Ông chủ, tôi nguyện chiến một trận sinh tử vì cậu Tiêu, sống chết miễn bàn!"
"Tôi cũng vậy!"
"Còn có tôi!"
Đại khái mười mấy phút trước đó, khi Tiêu Nhất Thiên nhảy xuống từ chỗ này thì bọn họ đã nói bốn chữ.
Cùng sống!
Cùng chết!
Câu này không phải là một câu khẩu hiệu đơn giản, càng không phải là một câu nói điên khùng, mà là lời hứa của đàn ông, là chức trách của người tập võ! Lời hứa của người quân tử. Sống chết có nhau! Cho nên, lần lượt từng cao thủ của nhà họ Đoàn, tất cả đều không sợ hãi đứng dậy.
Đoàn Minh Triết vẫn khó mà quyết đoán được.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cắn răng, lắc đầu nói: "Tôi hiểu tâm tình bây giờ của các cậu, tôi cũng giống như các cậu, cũng cảm thấy đứng ở chỗ này giương mắt nhìn là rất uất ức!"
"Cũng muốn xông đi lên giúp đỡ!"
"Nhưng mà!"
Đoàn Minh Triết phân tích: "Cho dù giúp đỡ thì cũng phải tìm đúng cách, tùy tiện gia nhập chiến cuộc sẽ chỉ làm Thiên phân tâm, hoàn toàn phản tác dụng!"
Hiển nhiên những cao thủ của nhà họ Đoàn cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng mẹ nó, bọn họ không cam lòng!
"Nhưng mà..."
Bọn họ còn muốn khuyên tiếp. Mà lúc này, Sói Đồng vẫn nhíu mày không nói đứng bên cạnh bọn họ, nhìn chằm chằm vào đám người đông nghịt ở hai bên bờ sông Vận đột nhiên mở miệng nói một câu: "Mấy người muốn giúp thật sao?"
Một câu nói lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi
người.
Bao gồm cả Đoàn Minh Triết.
Đoàn Minh Triết ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Sói Đồng và Sói Hồn, nếu như Sói Đồng không nói lời nào thì ông ta cũng quên béng đi hai người bạn này của Tiêu Nhất Thiên, dù sao Sói Đồng và Sói Hồn chỉ là ám cảnh sơ kỳ thôi.
Ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ như bọn họ còn bó tay hết cách, không xen tay vào được thì ai thèm để ý tới hai ám cảnh sơ kỳ?
"Hẳn là cô có cách hay gì?"
Mặc dù không có hi vọng gì với thực lực của Sói Đồng và Sói Hồn nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn của Tiêu Nhất Thiên, Đoàn Minh Triết nhận ra quan hệ giữa bọn họ và Tiêu Nhất Thiên không hề tầm thường.
Bọn họ còn hiểu Tiêu Nhất Thiên hơn cả Đoàn Minh Triết!
Cho nên lỡ như bọn họ có cách nào tốt hơn thì sao?
Sói Đồng quay đầu lại, liếc nhìn Đoàn Minh Triết, chú ý tới ánh mắt của Sói Đồng, sắc mặt Đoàn Minh Triết thay đổi, trong lòng giật thót.
Giờ phút này, đôi mắt của Sói Đồng mất đi màu sắc vốn có mà đã đổi thành màu đỏ tươi!
Có ai từng thấy đôi mắt màu đỏ như máu không?
Chỉ sợ chỉ có trong những phim kinh dị thì mới có!
Những cao thủ của nhà họ Đoàn cũng quá sợ hãi, vô thức lui lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Sói Đồng.
Không trách bọn họ.
Sói Đồng lúc này nhìn rất đáng sợ.
Sói Đồng không để ý đến ánh mắt khác thường của bọn họ, nói thẳng luôn: "Bên phía lão đại không cần chúng ta quan tâm, anh ấy có chừng mực. Nếu như đánh không lại thì anh ấy sẽ trốn, không ai cản được anh ấy!"
"Chuyện chúng ta phải làm bây giờ là giúp anh ấy tìm ra mấy người đang ẩn núp, làm bại lộ vị trí của những người đó. Phòng ngừa bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đột nhiên ra tay đánh lén."
Nghe vậy, tất cả mọi người sững sờ. Còn có người khác ẩn núp ở đây?
Đoàn Minh Triết hỏi: "Ý của cô là?" Sói Đồng nói: "Trong đám người ở hai bên bờ sông Vận còn có hai lão già ám cảnh viên mãn có hành tung rất quái dị, giấu giếm hơi thở của mình, hẳn là người đến không thiện."
"Tôi đã khóa chặt vị trí của bọn họ, một người bên bờ nam, một người bên bờ bắc, vừa tách ra không lâu."
"Mấy người chia làm hai đội, tôi dẫn một đội đi bờ nam, Sói Hồn dẫn theo một đội khác đi bờ bắc. Đánh lén vây công hai lão gia hỏa đó, mục đích của chúng ta không phải là giết người, không cần liều mạng"
"Chỉ cần để cho anh ấy sớm chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, biết vị trí của bọn họ là được."
Chốt một câu rất quyết đoán!
Thế nhưng nghe vào trong tai Đoàn Minh Triết thì lại khiến cho bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu: "Nãy giờ cô vẫn đứng yên ở đó, không hề động một chút nào. Sao cô có thể phát hiện cũng đồng thời khóa chặt vị trí của hai lão gia hỏa đó được?"
"Tại sao chúng ta lại không phát hiện ra?"
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng mà ánh mắt đỏ ngầu như máu của Sói Đồng đủ để chứng minh con mắt của cô ta khác hẳn với người thường, có lẽ là có được năng lực đặc biệt mà người bình thường không có thật.
Thế là Đoàn Minh Triết không có suy nghĩ nhiều, không có nghi ngờ, càng không truy hỏi, dứt khoát gật đầu nói: "Được!"
"Vậy thì làm theo lời cô nói đi!"
Trong nháy mắt, những cao thủ ám cảnh của nhà họ Đoàn bị chia làm hai đội, mỗi đội khoảng mười người.
"Đi!"
Sói Đồng và Sói Hồn nhìn nhau một cái, mỗi người dẫn theo một đội người, lập tức rời khỏi đầu cầu Vân Hải, xông vào trong đám người đông nghịt, vọt thẳng tới chỗ hai lão già tới từ nhà họ Tiêu ở thủ đô đang núp trong đám người xem chiến.