Ngồi ở một trong những chiếc xe hơi sang trọng, Tiêu Nhất Thiên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, nhưng trong lòng lại dấy lên một đợt sóng ngầm mãnh liệt, anh thầm nói: “Không hổ là hoàng chủ của Đại Hoa, Hoa Tuấn Vũ này thông minh thận trọng, quả nhiên không hề tầm thường!”
Thật không ngờ Tiêu Nhất Thiên đã nhận được tin tức từ Đại Hạ truyền đến, anh biết rằng có người đã đến kinh đô của Đại Hạ để điều tra tung tích của anh, hơn nữa là không chỉ có một đợt người mà thôi!
Người của Hoa Long Thần không dám lẻn vào hoàng thành của Đại Hạ một cách dễ dàng. Họ chỉ lén lút lấy một ít tin tức qua một số kênh đen tối. Điều này không sao, nhưng mà Nhất Sát thì không phải như vậy, ông ta dựa vào sức mạnh bán bộ Minh Cảnh của mình mà đêm khuya xông vào hoàng thành của Đại Hạ, không hoạt động trong vài giờ. Sau khi tận mắt nhìn thấy “Tiêu Nhất Thiên" thì ông ta mới lặng lẽ rời đi!
Tuy nhiên điều mà Nhất Sát không biết chính là khi ông ta phát hiện ra tung tích của “Tiêu Nhất Thiên” thì tung tích của chính ông ta cũng đã bị lộ. Bây giờ trong hoàng thành Đại Hạ có Xuân Nhuy tự mình tọa trấn, các thành viên của điện thiên thần và thành viên của Bạch Ngọc Nữ Quân canh phòng cẩn mật, làm sao một cường giả bán bộ Minh Cảnh lại có thể thần không biết quỷ không hay mà đi vào, đồng thời không ai biết mà đi ra?
Nếu Xuân Nhụy và những người khác ra tay thì Nhất Sát sẽ không thể sống sót thoát ra khỏi hoàng thành Đại Hạ!
Nhưng mà Xuân Nhụy và những người khác đã đoán ra danh tính và ý định của đối phương nên chỉ thành tha cho Nhất Sát một mạng, sau đó tương kế tựu kế còn để cho Nhất Sát tận mắt nhìn thấy “Tiêu Nhất Thiên", coi như là yểm trợ cho Tiêu Nhất Thiên đang ở rất xa,
Về phần bản thân "Tiêu Nhất Thiên" mà Nhất Sát tận mắt nhìn thấy thì tất nhiên không phải là Tiêu Nhất Thiên thật, mà là do sơn chủ Tuyết Vực Mogu cải trang thành!
Trước đó thì trong quốc chiến, Tiêu Nhất Thiên cải trang thành sơn chủ Tuyết Vực thì có đến chín phần giống, bây mà mà để son chủ Tuyết Vực cả trang thanh anh thì ngược lại thật khó phân biệt thật giả. Hơn nữa sơn chủ Tuyết Vực chính là cường giả Minh Cảnh thứ thiệt, Nhất Sát cũng không dám đến gần, ông ta chỉ có thể đứng từ xa quan sát. Dưới tiền đề là ông ta cũng không quen với Tiêu Nhất Thiên thì làm sao có thể nhìn thấu sự ngụy trang của sơn chủ Tuyết Vực được?
Vì lẽ đó thì mới có cảnh Nhất Sát mới với Hoa Tuấn Vũ về chuyện này và đã xua tan nghi ngờ trong lòng Hoa Tuấn Vũ!
Tiêu Nhất Thiên đã hư cấu một bang phái có lai lịch bí ẩn như Bang Tạc Thiên và trước sau đều dùng thân phận của “Điêu Tạc Thiên" và “lão Điêu" để xuất hiện. Hơn nữa anh còn dùng "Nhất Lạp Ấn" để che đậy hoàn toàn cảnh giới thực của mình. Nhưng dù vậy thì nó vẫn khơi dậy sự nghi hoặc của Hoa Tuấn Vũ, khiến Hoa Tuấn Vũ nghĩ đến anh, nói thật thì chuyện này hoàn toàn vượt xa dự liệu của anh!
Con đường phía trước khó khăn biết bao nhiêu! Trong tương lai khi anh làm việc thì vẫn phải cẩn thận hơn một chút! "Bạn Thiên!"
Lục Vy Anh ngồi cạnh Tiêu Nhất Thiên, trong khi Chung Anh Tuấn thì phụ trách lái xe, anh ta liếc nhìn xung quanh qua kính chiếu hậu, Chung Anh Tuấn trầm giọng nói: “Chúng ta dường như đang bị theo dõi!”
Đúng vậy!
Theo dõi!
Hơn nữa đó là sự theo dõi vô cùng trắng trợ, không hề che giấu chút nào!
Trong thực tế kể từ lúc rời khỏi chi nhánh thành Thanh Thủy thì Tiêu Nhất Thiên đã để ý thấy có hơn chục chiếc ô tô đã đi cùng họ suốt quãng đường, thỉnh thoảng, một số chiếc chạy đi phía trước và những chiếc khác đang theo sau. Dường như đó không phải là cùng một nhóm người!
Tuy nhiên mục đích của những người đó đều giống nhau, đó là theo dõi đội xe của chi nhánh thành Thanh Thủy! Hoặc là nói họ muốn theo dõi chiếc xe của Tiêu Nhất
Thiên!
Và điều nữa là họ hoàn toàn không sợ bị phát hiện!
Thậm chí là mấy người đó dường như còn sợ rằng những người khác sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của họ! "Không sao đâu!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, thuận miệng nói: “Họ muốn đi theo thì cứ để bọn họ đi theo đi. Có người đi theo hộ tống chúng ta thì chúng ta nên cảm ơn bọn họ mới đúng!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Không còn cách nào cả!
Chỉ trách là hiện tại thì cái tên “Điêu Tạc Thiên" này quá nóng, thu hút sự chú ý của tất cả các thế lực lớn nên bọn họ mới phái người đi qua nhìn chằm chằm vào, đương nhiên là không phải sợ "Điêu Tạc Thiên" gặp nguy hiểm mà họ lo rằng “Điêu Tạc Thiên" sẽ chạy trốn! "Nói vậy thì cũng có lý!"
Chung Anh Tuấn cười nói: “Bây giờ thì bạn Thiên tiếng tăm lẫy lừng, uy danh lan xa, có rất nhiều gia tộc và thế lực có ảnh hưởng muốn kết bạn với cậu. Chuyến đi tới kinh đô này chính là lúc cậu một bước bay lên trời!"
Nói đến đây thì lý do Tiêu Nhất Thiên đến chi nhánh thành Thanh Thủy ban đầu là do Chung Anh Tuấn mời. Sau này nếu Tiêu Nhất Thiên có thể thăng quan tiến chức vùn vụt như Tông Nam thì con bò tót này đủ để Chung Anh Tuấn đổi đời! "Hư danh không đáng gì!"
Tiêu Nhất Thiên thầm thở dài, một bước bay lên trời sao? Đánh răm! Nếu Chung Anh Tuấn biết mục đích thực sự của chuyển đi của mình, e rằng ông ta sẽ không nghĩ như vậy. Đối với “Điêu Tạc Thiên" này mà nói thì chuyến đi đến kinh đô quả thực là một cơ hội tuyệt vời, tràn đầy cơ duyên, nhưng đối với Tiêu Nhất Thiên thì ngược lại. Đây cũng giống như diêm la địa ngục vậy, khắp nơi đều có rủi ro, lúc nào cũng có người khiêu chiến, đầy rẫy những nguy CO...
Đi cả chặng đường, mãi đến tận chạng vạng thì đội xe của chi nhánh thành Thanh Thủy mới lái vào kinh đô của Đại Hoa, tất cả các nơi đều tràn ngập ánh sáng rực rỡ và cảnh phồn hoa, so với hoàng thành của Đại Hạ thì chỉ có hơn chứ không kém!
Khi đi qua một cái ngã ba đường thì giữa hai phương tiện đi sau bất ngờ quay đầu chuyển hướng, đoàn xe họ đi về hướng Đông, nhưng bên kia thì đi về hướng Tây, dừng theo dõi! “Đó là xe của nhà họ Ngao!”
Lục Vy Anh ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Thiên chú ý đến cảnh tượng này, sắc mặt chợt căng thẳng, nói: “Khi đính hôn với Ngao Thụy thì tôi đã đến nhà họ Ngao. Vừa rồi, cái ngã tư cách đó khoảng một nghìn mét về phía tây chính là nhà họ Ngao."
Nhắc đến nhà họ Ngao thì Lục Vy Anh lại đầy lo lắng!
Những việc cô ta đã làm với Tiêu Nhất Thiên chi nhánh thành Thanh Thủy đã hoàn toàn đắc tội đến nhà họ Ngao ở kinh đô. Người của nhà họ Ngao có lẽ đã hận chết người phụ nữ “lẳng lơ” như cô ta rồi. Mà bây giờ cô ta lại đến kinh đô một lần nữa, trong đại bàn của nhà họ Ngao, chẳng phải dễ vào miệng cọp hay sao? Làm sao người nhà họ Ngao lại có thể dễ dàng buông tha cho cô ta được? "Thật sao?"
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn lại, an ủi: “Đừng sợ, tôi đã nói rồi, ai dám động vào cô thì tôi liền cho người đó biển khỏi thế giới này!” “Từ trước đến nay thì những gì tôi nói luôn có giá trị!"
Lục Vy Anh ngây ngẩn cả người, đến kinh đô Đại Hoa rồi mà còn dám nói những lời kiêu ngạo như vậy, cô ta thật không hiểu sự tự tin và ngông cuồng của Tiêu Nhất Thiên đến từ đâu!
Nhưng mà đôi mắt kiên định và sự thoải mái ấm áp của Tiêu Nhất Thiên khiến trái tim cô ta khẽ run lên, cô ta cơ chút cảm động. Cảm xúc lo lắng đang dâng trào trong người cũng đã giảm đi rất nhiều, cô ta gật đầu, nói: "Sư đệ Thiên, cảm ơn cậu!"
Cuộc hôn nhân với Ngao Thụy vốn dĩ không phải là điều mà Lục Vy Anh muốn, trước đây cô ta đã chống cự nhưng mà lại vô ích. Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Nhất Thiên mà cuộc hôn nhân hiện tại đã đi vào ngõ cụt, không biết là phúc hay họa nhưng mà trên thực tế thì từ tận trong đáy lòng cô ta đã biết ơn Tiêu Nhất Thiên. “Gia chủ!”
Sau khi hai chiếc xe của nhà họ Ngao trở về biệt thự nhà họ Ngao thì hai người nhà họ Ngao ở bên trong vội vàng xuống xe, trực tiếp đến trước mặt Ngao Úc Chính, thành thật trả lời: “Điêu Tạc Thiên đã cùng đoàn xe của chi nhánh thành Thanh Thủy vào kinh đô rồi, bây giờ đang đi đến học viện Đạt Ma!" "Lục Vy Anh cũng ở đây!"
Nghe thấy câu nói này thì đồng tử Ngao Úc Chính hơi co lại, giữa lông mày lóe lên một màu băng giá, ông ta hừ lạnh nói: “Đến đúng lúc lắm! Lúc này thì Ngao Thụy cũng đang ở trong học viện. Nếu Điêu Tạc Thiên là một người có chút thức thời thì cũng thôi." "Nếu hắn ta dám tỏ ra không tôn trọng Ngao Thụy thì với thực lực Ám cảnh hậu kỳ của Ngao Thụy thì cho dù không thể giết hắn ta thì cũng có thể dạy cho hắn ta một bài học, để hạ uy phong của hắn ta, thay nhà họ Ngao của chúng ta lấy lại chút mặt mũi!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Ngao Thụy!
Anh ta chính là cao thủ Ám cảnh hậu kỳ còn cao hơn "Điêu Tạc Thiế” một bậc, anh ta đang học ở học viện kinh đô. Một khi hai người gặp nhau thì chính là oan gia ngõ hẹp. Ở trước mắt mọi người chính là cơ hội tốt để cho người nhà họ Ngao trút giận.
Dù sao thì khi các học trò của học viện khiêu chiến với nhau thì cũng không vi phạm nội quy của học viện.
Bảy giờ tối!
Khi đoàn xe của chi nhánh thành phố Thanh Thủy đến cửa học viện, cánh cổng của học viện sáng rực, sáng như ánh ban ngày, hơn nữa còn có rất đông người. Chưa kể học trò trong học viện đã tụ tập lại đây, còn lại 17 đoàn xe của từng chi nhánh cũng lần lượt đến, các vị trưởng lão và giảng sư của học viện đích thân đi ra chào hỏi, đây đúng là đông như trẩy hội, khí thế ngất trời! "Anh cả!"
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, Thương Triết dẫn đầu xuống xe, Thương Thịnh đã đợi từ lâu lập tức tươi cười chào hỏi, cùng Thương Triết tán gẫu vài câu. Ngay sau đó không thể chờ đợi được nữa mà mở miệng hỏi: "Cái người tên Điêu Tạc Thiên chí mươi chín mét trong trăm mét Rừng Trúc đâu rồi?" "Ha ha!"
Thương Triết mỉm cười vươn tay chỉ vào chiếc xe sang trọng mà Tiêu Nhất Thiên đang ngồi, đúng lúc này thì cửa bị đẩy ra, Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh cùng nhau xuống xe! "Chính là người này!"
Thương Triết chỉ vào Tiêu Nhất Thiên nói, mặc dù giọng nói của ông ta không lớn nhưng giống như sấm sét bổ trên mặt đất, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, cái tên “Điêu Tạc Thiên" bây giờ thật sự quá vang dội, người muốn gặp anh thật sự có rất nhiều. Vì lý do này cho nên khi nhìn thấy đoàn xe từ chi nhánh thành Thanh Thủy đến thì ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung vào phía bên này!
Sau đó gần như trong tích tắc thì khi Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh bước ra khỏi xe thì họ không hiểu vì sao đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những người đứng xung quanh. Từng ánh mắt hoặc là hiếu kỳ, hoặc là nghi ngoặc, hoặc là khinh thường, giống như là những mũi tên bén nhọn phá không khí mà đi rồi đồng loạt rơi vào người của bọn họ!
Tên khốn nạn này chính là Điêu Tạc Thiên sao?
Có phải người phụ nữ này chính là Lục Vy Anh không?
Khoan hãy nói về điều khác Tiêu Nhất Thiên dừng lại ở đó, vẻ ngoài đẹp trai và khí chất tiêu sái của anh thực sự mang lại cho người ta cảm giác có phần hơn người, cảm giác như là người trên người, khiến cho người ta sáng mắt lên!
Có điều là trong số những ánh mắt phức tạp xung quanh thì có một ánh mắt phảng phất giống như rắn độc mãnh thú đang phóng về phía Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh, ánh mắt đó tràn đầy tức giận và sát ý vô tận!
Đó là Ngao Thụy!
Ngao Thụy đứng ở trong đám học trò trong học viện, thời điểm nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh thì anh ta không khỏi nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi, liên tục vang lên mấy tiếng kẽo kẹt chói tai. Khí thể trong người đang dâng lên muốn phun ra ngoài, tựa như bất cứ lúc nào cũng không thể kiềm chế được, xông lên phía trước giết chết “đôi cẩu nam nữ" Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh ngay tại chỗ để trút đi nỗi hận trong lòng! "Anh Thụy đừng có kích động!”
Có người bên cạnh khuyên nhủ: “Cái tên Điêu Tạc Thiên này hiện tại cũng không dễ khiêu khích, chín mươi chín mét độc nhất vô nhị. Nhất định là sau lần đại hội võ thuật toàn viện thì nhất định sẽ được mời gia nhập học viện!" “Đến lúc đó thì anh muốn đối phó hắn ta thì còn có rất nhiều cơ hội!"
Tuy nhiên khi nghe được lời nói của người đó thì vẻ mặt của Ngao Thụy không có chút cải thiện nào, rõ ràng là Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh đang ở gần trước mặt anh ta, anh ta cũng không thể chịu đựng được và cũng không muốn chờ đợi!
Vì lẽ đó thì sau khi do dự một chút, Ngao Thụy đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp sải bước đi về phía đối diện Tiêu Nhất Thiên và Lục Vy Anh!