Đỗ Thiết Sơn và Tô Thanh Cường cùng nhau đỡ Đỗ Tuyết Mai vừa bị Liễu Như Phương hất xuống đất lên.
Vẻ mặt Tô Thanh Cường áy náy nói, "Ông bà thông gia, mong hai người đừng trách bà ấy."
"Tính tình của mẹ Tử Lam khá xấu, nóng như lửa. Đầu óc nóng lên thì chẳng thèm để ý đến cái gì nữa, nhiều lúc không khống chế nối tâm trạng của mình."
"Lát nữa để tôi khuyên lại bà ấy xem sao.
Không có ai hiểu Liễu Như Phương hơn Tô Thanh Cường. "Tôi không sao."
Đỗ Tuyết Mai lắc đầu, thở dài nói, "Chuyện xảy ra đột nhiên mà. Tôi có thể hiểu được."
Hoán đổi vị trí, nếu như đây không phải là Tiêu Nhất Thiên mà là Lâm Hoa, thời điểm đăng ký kết hôn của con gái nuôi mà vị hôn thê cũ của con rể lại bỗng nhiên gửi đến một đoạn video giống vậy, đồng thời không hề sợ hãi nói ra những lời khiêu khích như này thì bà tự nhận là bà cũng không cách nào duy trì lý trí vốn có được.
Huống chi, Tô Tử Lam là con gái ruột của Liễu Như Phương, còn là đứa con gái duy nhất!
Ba người vừa đuổi tới cửa phòng đăng ký thì thấy Liễu Như Phương đang mạnh mẽ kéo Tô Tử Lam ra ngoài. Tô Tử Lam vẫn luôn giãy giụa, nhưng cô không dám giãy giụa quá mạnh, cô lo mình không cẩn thận sẽ làm Liêu Như Phương bị thương. "Bó!
Nhìn thấy Tô Thanh Cường, Tô Tử Lam lập tức hỏi, "Bố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao mẹ lại thế này?"
Một phút trước vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc kết hôn, một phút sau lại thành hôn nhân vỡ vụn, xôi hỏng bỏng không. Đối với kết quả này, Tô Tử Lam thật sự khó mà tiếp nhận!
"Chuyện này..." Sắc mặt Tô Thanh Cường vô cùng khó coi. Ông vừa mở miệng muốn giải thích thì Liễu Như Phương liền tức giận trừng ông, quát mắng, "Ông im đi!"
"Tử Lam, đi về nhà với mẹ"
Tô Thanh Cường bất đắc dĩ, chỉ có thể cứng rắn nuốt những lời đang muốn nói nơi khóe miệng xuống, ra hiệu, "Về đến nhà bố sẽ nói tỉ mỉ cho con sau."
Tim Tô Tử Lam trong nháy mắt chìm xuống đáy vực. . ngôn tình sủng
Từ phản ứng của Tô Thanh Cường, cô có thể nhìn ra Liễu Như Phương hẳn không phải đang gây rối, nhất định đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vì vậy...
Tô Tử Lam quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đang đi theo hai mẹ con ra khỏi phòng đăng ký. Tiêu Nhất Thiên chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì. Phản ứng của anh cũng giống như Tô Thanh Cường, ra hiệu cô về nhà trước.
Về nhà rồi nói!
Tiêu Nhất Thiên không hề cản!
Trước khi làm rõ mọi chuyện, chỉ bằng trạng thái gần như bùng nổ hiện tại của Liễu Như Phương thì việc đăng ký ngày hôm nay chắc chắn là không là được nữa. Cho dù cứng rắn giữ Liễu Như Phương và Tô Tử Lam lại thì cũng sẽ chỉ khiến cho mọi người cười chê.
"Vậy... Được rồi."
Tô Tử Lam do dự một chút rồi la về phía Tiêu Nhất Thiên, "Ông xã, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!
"Liên hệ cái rắm!”
"Nó không phải là chồng của con! Quản lý tốt cái miệng của mình, đừng có gọi bậy!"
Liễu Như Phương bước nhanh hơn, trong chớp mắt đã kéo Tô Tử Lam ra khỏi sảnh lớn tầng một.
"Ông bà thông gia, tôi cũng đi trước đây"
Tô Thanh Cường đuổi theo sát hai mẹ con.
Một nhà ba người lái chiếc Mulsanne Bentley màu xám bạc (Breeze Silver) nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của bọn họ, vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên cực kỳ âm trầm.
"Nhất Thiên!"
Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai đi đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên. Đỗ Tuyết Mai đưa tay sờ khuôn mặt đỏ hồng của anh, cực kỳ đau lòng, hai mắt bà ngấn lệ nói, "Nhất Thiên, cháu sao rồi?" "Có đau không?"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói, "Bà ngoại yên tâm, cháu không sao.
"Hồi nãy xảy ra chuyện gì vậy bà?" Tiêu Nhất Thiên hỏi thắng, "Video gì vậy???"
Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn liếc nhau, đều thấy khó mà mở miệng. Hai người kéo Tiêu Nhất Thiên, vừa đi vừa nói, "Ở đây nhiều người. Chúng ta ra ngoài rồi hẳng nói."
Ra ngoài, đi đến trước chiếc Mulsanne Bentley màu đen, Đỗ Tuyết Mai bảo Tiêu Nhất Thiên lên xe, tỏ vẻ thần thần bí bí. Sau khi anh lên xe, bà mới lấy điện thoại di động của mình ra, mở ra đoạn video vừa nhận được kia, sau đó đưa cho Tiêu Nhất Thiên.
"Nhất Thiên, tự con xem qua đi.
Hai người già canh giữ bên ngoài xe, không ai đi vào.
Hai phút sau.
Một loại hơi thở lạnh đến tận xương tuỷ truyền ra từ trong buồng xe, nhiệt độ xung quanh chiếc Mulsanne Bentley đột ngột hạ xuống, giống như đang tháng ba mùa xuân ấm áp bỗng nhiên biến thành trời đông giá rét lạnh lẽo!
Đỗ Tuyết Mai cùng Đỗ Thiết Sơn đều không nhịn được mà rùng mình một cái!
"Lâm! Thanh! Uyên!"
Bên trong buồng xe, giọng nói thầm thì của Tiêu Nhất Thiên tựa như đến từ Địa Ngục Cửu U, tràn ngập sát khí và ngoan lệ khó có thể diễn tả bằng lời!
Đúng như trước đó Lâm Thanh Uyên tự nói, món quà cưới" này thực sự khiến cho Tiêu Nhất Thiên có loại xúc động muốn giết người!
Khốn khiếp!
Mười ngày trước, Lâm Thanh Uyên nói cho Tô Tử Lam, lúc còn ở tỉnh lỵ cô ta đã từng lên giười 3g với Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam không tin. Vừa rồi trong điện thoại, cô ta cũng nói điều này cho Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên cũng không tin!
Anh chỉ cho là cô ta đang nói chuyện giật gân nhắm châm ngòi ly gián!
Nhưng mà, đoạn video này lại đủ để chứng minh Lâm Thanh Uyên không hề nói láo! "Lấy tôi cũng được, lấy mạng của tôi cũng được. Đến thủ đô đi, tôi cho anh."
Nói xong liền ngåt máy...
Cùng lúc đó...
Trong biệt thự xa hoa của nhà họ Lâm ở thủ đô.
Sau khi Lâm Thanh Uyên cúp điện thoại của Tiêu Nhất Thiên, cô ta đi thắng vào trong một tòa lầu các. Mà trong lâu các, một người đàn ông trung niên mày kiếm mắt hổ đang ngồi. Khuôn mặt của ông ta nghiêm túc, không giận tự uy!
Đây chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm ở Thủ đô, bố của Lâm Thanh Uyên!
Lâm Ngạo Binh!
Lâm Ngạo Binh giống Tiêu Quốc Nguyên, cũng là cao thủ Ám Cảnh Trung Kỳ. Chỉ cách xa mười mấy mét, tất nhiên ông ta nghe được cuộc đối thoại giữa Lâm Thanh Uyên và Tiêu Nhất Thiên. Thấy Lâm Thanh Uyên đi đến, ông trầm giọng nói, "Uyên, con không nên làm việc lỗ mãng như thế!"
"Con không nên giấu giếm nhà họ Tiêu chuyện Tiêu Nhất Thiên chạy trốn. Một trận chiến ở thành phố Hải Phòng đã làm nhà họ Tiêu tổn thất nặng nề! Hiện tại còn chưa tới thời chúng ta trở mặt với nhà họ Tiêu!"
"Con lại càng không nên ngăn cản Tiêu Nhất Thiên kết hôn với Tô Tử Lam, cũng hoàn toàn đắc tội Tiêu Nhất Thiên!"
"Con làm như vậy, đặt nhà họ Lâm chúng ta ở chỗ nào?" Trong giọng nói của ông ta cũng không hề áp chế lửa giận!
Giống như tất cả những việc Lâm Thanh Uyên đã làm chưa từng nhận được sự cho phép của Lâm Ngạo Binh, mà là do Lâm Thanh Uyên khăng khăng làm theo ý mình, tự tiện quyết định!
Lâm Thanh Uyên con mẹ nó nữ biến thái này!
Ở tỉnh lỵ, sau khi bắt sống Tiêu Nhất Thiên và nhốt anh vào trong mật thất hàn thiết, cô ta không chỉ làm Tiêu Nhất Thiên hôn mê mỗi lúc trời tối, mà sau khi anh bất tỉnh, cô ta lai còn có thể không biết xấu hổ cưỡng bức Tiêu Nhất Thiên???
Hơn nữa... Con mẹ nó sớm có dự định quay video buồn nôn, đặc biệt lấy ra uy hiếp Tiêu Nhất Thiên, phá hỏng tình cảm giữa Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam!
Cô ta thật đáng tởm!
Anh thật đáng chết!
Tiêu Nhất Thiên thật sự hối hận!
Sớm biết như thế, hồi đó khi trốn thoát khỏi biệt thự của nhà họ Lâm ở tỉnh lỵ, đã không làm thì thôi, mà làm thì phải làm đến cùng, đại khai sát giới. Anh nên trực tiếp ngắt xuống đầu chó của Lâm Thanh Uyên, lấy mạng chó của cô ta!!!
Tiêu Nhất Thiên khẽ cắn răng, lấy điện thoại di động của mình ra, anh lục lại số điện thoại vừa rồi mà Lâm Thanh Uyên gọi cho anh, ấn gọi lại!
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
Tiếng cười của Lâm Thanh Uyên truyền đến, "Bảy phút ba mươi sáu giây, còn nhanh hơn mong đợi của tôi những hai phút hai mươi bốn giây.
"Ha ha ha..."
"Xem ra quà cưới của tôi rất không tệ nha."
"Kinh hỉ không?"
Gửi loạt video xong, Lâm Thanh Uyên lại còn bẩm thời gian trong khi chờ điện thoại của Tiêu Nhất Thiên, chính xác đến từng giây!
Bởi vậy có thể thấy được chút ít về trình độ biến thái của người đàn bà này!
"Được! Được lắm!"
Tiêu Nhất Thiên khẽ rít, "Cô chờ đó cho tôi!"
"Mạng của cô, tôi muốn!"
Từ trước đến giờ, Tiêu Nhất Thiên luôn luôn là kẻ nói được làm được. Năm năm qua, tại chiến trường Bắc Cảnh (dth%E1%), người anh muốn giết, tất cả đều đã biến thành thi thể lạnh lẽo, không một ai còn sống sót!
Mà hành động lần này của Lâm Thanh Uyên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh!
Đáng chết!
"Thật sao?"
Cho dù đang đối mặt với uy hiếp chết người của Tiêu Nhất Thiên, Lâm Thanh Uyên vẫn ung dung bình thản, không hề kinh hoảng hay sợ hãi, thậm chí trong lời nói của cô ta còn tràn ngập chờ mong, cười nói, "Được đấy, anh mau đến đi."
"Đừng để người ta chờ lâu quá nha."