Bọn họ đóng quân ở thành Nam Di quanh năm suốt tháng, nên đã quá quen với những động vật hoang dã ở Nam Cương rồi.
Không hề sợ hãi chút nào!
Thậm chí...
Giữa hai lông mày còn lóe lên một tia
khinh thường, hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy Vũ Quang Khải giơ tay thành nắm đấm, năng lượng Ám kình mạnh mẽ trong cơ thể bộc phát trong nháy mắt, đấm về phía đầu của của tê hổ đầm đen!
"Hừ!"
"Đúng là không biết lượng sức mình!"
Vút!
Khoảng hơn chục tướng sĩ phía sau Vũ Quang Khải phản ứng cực kỳ nhanh, không chút do dự, bọn họ hóa thành cái bóng, trong nháy mắt đã vây quanh con tê hổ.
Mỗi người giáng cho một cú đấm!
Ngay tức khắc.
Hơn chục nắm đấm được bao bọc trong năng lượng Ám kình hùng mạnh, từ bốn phương tám hướng đồng loạt dội tới, con tê hổ đầm đen chưa kịp ra một đòn thì đã rơi vào tình thế nguy hiểm.
Thấy thế, lớp da của con Tê hổ đầm đen căng lên đột ngột, cả khuôn mặt cũng tái đi.
Chết tiệt!
Lũ loài người đáng chết, muốn đánh nhau thì đánh nhau, cần gì phải ỷ đông hiếp yếu, đánh hội đồng một con hổ chứ, mẹ nó đúng là không biết xấu hổ mà.
Không biết xấu hổ?
Mà lúc này!
Tiêu Nhất Thiên vẫn đang ngồi trên lưng của con tê hổ đầm đen!
Anh có thể nhận thức rõ ràng rằng Vũ Quang Khải là một cao thủ Ám Cảnh viên mãn, trong mười mười mấy vị tướng sĩ kia, cũng có năm đến sáu người cũng nằm trong cảnh giới viên mãn.
Nhiều người cùng xông lên như vậy
Mỗi người một đòn là đủ để giết con tê hổ đầm đen ngay tại chỗ!
Mẹ nó!
Đánh chó, còn phải ngó mặt chủ. Huống chi là đánh hổ!
Âm!
Còn chưa kịp nói xong, trước khi nắm đấm của Vũ Quang Khải và những người
khác sắp đánh vào con tê hổ đầm đen. Minh Kình trong đan điền của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên bộc phát, giống như một dòng nước cuồn cuộn, bắn ra tứ phía!
Khoảnh khắc tiếp theo!
Nét mặt của bọn người Vũ Quang Khải bỗng biến sắc, nắm đấm chưa kịp thu lại đã bị một luồng khí đánh mạnh bật ra ngoài, cảm giác như đang phải đối mặt với một năng lực to lớn đến mức không thể chống cự được.
Đứng trước nguồn sức mạnh khổng lồ đó, mọi năng lượng Ám kình mà bọn họ dồn lực hết vào nắm đấm cứ như lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không chịu nổi một đòn!
Quả thực đối phương không phải là một kẻ dễ đối phó!
Phịch!
Phịch! Phịch! Phịch!
Thế nên ngay sau đó đã diễn ra một cảnh tượng vô cùng xấu hổ, hơn nữa còn khiến cho người khác kinh ngạc. Con tê hổ đầm đen cõng Tiêu Nhất Thiên tiếp đất
ngay giữa đám đông một cách không thể nào oai hơn được nữa, đám người Vũ Quang Khải vừa xông vào như thế nào thì bị đánh bay ra ngoài như thế ấy.
Lúc đến còn hừng hực khí thế.
Lúc bị đá ra ngoài thì nhếch nhác không chịu nổi.
Ngã chất thành đống này đống nọ!
Ngay cả phe cánh của Đế Hạo đang đứng ngoài vòng chiến cũng không khỏi thất kinh lùi lại mấy mét. Hôm qua ở phủ của Đế Tiêu, bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự khủng khiếp của Tiêu Nhất Thiên, cho nên tất nhiên là sẽ tự giác giữ khoảng cách với con người đó càng xa càng tốt!
"Mày!"
"Mày!"
"Mày!"
Ngay khi ngã xuống, các tướng sĩ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào, tim gan phèo phổi gần như run lên kịch liệt, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên như thể đang nhìn một con quái vật!
Trên mặt hiện nguyên vẻ không thể tin nổi!
Tất nhiên bọn họ là đã từng nghe đến tên của Sói Vương Bắc Cảnh. Thế nhưng, chuyện Tiêu Nhất Thiên bước vào Minh Cảnh chỉ bị bại lộ hoàn toàn vào ngày hôm qua khi Hoắc Mãng bị giết, trước đó thì rất ít người biết đến.
Ngoại trừ Vũ Quang Khải!
Ám Dạ Quỷ Vương đến thành Nam Di trước chỉ gặp một mình Vũ Quang Khải nên ông ta mới nói hết toàn bộ tình hình của Tiêu Nhất Thiên cho Vũ Quang Khải biết.
Cho nên...
Vũ Quang Khải sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gã không hề tỏ ra kinh ngạc như mười mấy vị tướng quân khác, chỉ thầm nghiến răng nghiến lợi. Rồi gã đột nhiên đứng lên, tức giận nói: "Tiêu tướng quân, ngài có ý gì vậy?"
"Mạt tướng vốn dĩ có lòng tốt kể cho ngài nghe chuyện thuần hóa dã thú!"
"Chỉ vì muốn nhắc nhở ngài phải đề
phòng con vật hung ác này!"
"Ngài không biết ơn thì thôi. Đã vậy còn hợp sức với con nghiệt súc này tấn công bọn tôi. Mạt tướng quả thật rất khó hiểu!"
Mười mấy vị tướng sĩ cũng đứng lên theo Vũ Quang Khải.
Ai nấy đều đùng đùng nổi giận.
"Đúng đó!"
"Đúng là thứ ác thú Nam Cương, đáng
chém lắm!"
"Mặc dù bây giờ Tiêu tướng quân là thống lĩnh của chúng tôi, nhưng hành động này của anh, xin thứ lỗi cho mạt tướng nói thẳng, chúng tôi không phục!"
"Chính xác!"
"Chúng tôi không phục!"
"Chúng tôi không phục!"
Binh lính trong môi trường quân đội đều là những thanh niên mình cứng hơn đá, được tôi luyện qua muôn trùng trận chiến gian nan nguy khó, lấy súng gươm làm bạn, lấy máu rửa mặt, cho nên tính cách cũng có phần cương trực giống như vậy.
Chỉ trong chốc lát...
Tiêu Nhất Thiên vừa mới đến đã bị biến thành mục tiêu công kích của công chúng!
"Grrrrù!"
Tiêu Nhất Thiên còn chưa lên tiếng trả lời, con tế hổ đầm đen đã gầm quát về phía đám người Vũ Quang Khải, như thể muốn nói: "Chúng mày không phục ư? Không phục thì đến cắn tao đây này!"
"Lại đây!"
"Chúng ta cùng cắn nhau một trận!"
"Xem xem miệng của ai lớn hơn, xem ai cắn được ai, có tin ông đây chỉ cần một phát là nhai đầu hết cả đám chúng mày luôn không?"
Tiêu Nhất Thiên sắc mặt cũng lạnh đi!
"Con hổ này!"
"Là hổ của bổn tướng quân tôi!"
"Lòng tốt của Quang Khải tướng quân, tôi xin ghi nhận, nhưng thú cưỡi của tôi muốn chết hay sống, đi hay ở, cũng không phải đến lượt tướng quân quyết định!"
Ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Nhất Thiên quét qua Vũ Quang Khải và những người khác, anh hừ lạnh: "Xin tất cả tướng sĩ hôm nay có mặt tại đây nhớ cho, Tiêu Nhất Thiên tôi là do Hoàng chủ đích thân phong làm Bình Nam đại tướng quân, thái tử điện hạ là phó tướng của tôi!"
"Vì thế cho nên!"
"Từ giờ trở đi. Tất cả binh sĩ, binh lính ở thành Nam Di, bao gồm cả các vị tướng quân đang ở đây đều phải nghe theo bổn tướng quân ta quyết định. Nếu ai dám làm trái quân lệnh, tự ý hành động..."
"Hừ!"
"Sẽ xử lý theo quân pháp. Giết chết Âm thanh như tiếng sét nổ đùng bên
không tha!"
Chấn động cả mấy chục nghìn cái màng nhĩ đang có mặt ở đó!
Lời vừa dứt.
Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra vỗ đầu hổ, con tê hổ đầm đen lập tức hiểu ý của anh,
xoay người đi về phía thành Nam Di, để lại Vũ Quang Khải và Đế Hạo cùng những người khác.
Nghe thấy lời tuyên bố độc đoán của Tiêu Nhất Thiên, lại nhìn thấy anh che chở cho mình, trong lòng của con tê hổ vô cùng cảm động, nội tâm kích động đến mức suýt nữa là rơi nước mắt.
Đến nỗi...
Lúc bước đến cổng thành, tê hổ đầm đen biết có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Vậy nên nó cố tình vừa đi vừa ngoắc đuôi vặn mông. Bày ra rất nhiều phong thái gợn đòn khiêu khích người khác.
Hừ!
Lũ loài người chết tiệt!
Dám khiêu khích lão hổ đây ư? Vậy thì chuẩn bị ăn cái rắm của tao đi!
Thấy cảnh tượng này!
Sắc mặt Vũ Quang Khải xanh như đít nhái!
Mười mấy vị tướng sĩ càng thêm tức giận, lồng ngực phập phồng như muốn nổ
tung. Ám kình không khống chế nổi mà chạy loạn trong cơ thể, như muốn xông lên làm thịt con tê hổ đáng ghét kia!
Nghiệt súc!
Mẹ nó tức cái bụng!
Nhưng lại chẳng làm gì được!
Nhìn Tiêu Nhất Thiên với con tế hố đầm đen ngạo nghễ tiến vào thành Nam Di, Đế Hạo không những không tức giận, mà ngược lại trong lòng lại có chút vui mừng không nói nên lời, bởi vì Tiêu Nhất Thiên và con súc sinh kia càng kiêu ngạo bao nhiêu, lửa giận trong lòng Vũ Quang Khải và những người khác càng bốc cao bấy nhiêu. Như vậy càng có lợi cho anh ta.
Càng có lợi cho việc tính kế giết chết Tiêu Nhất Thiên sau này!
Thế nên, Đế Hạo ho nhẹ một tiếng, giả vờ bất lực rồi cười khổ: "Các vị tướng quân, đừng nóng giận!"
"Thực ra!"
"Lời Tiêu tướng quân nói ban nãy cũng không sai đâu. Chuyến dẹp loạn ở Nam
Cương lần này đã được Hoàng chủ phê chuẩn. Tiêu tiên sinh đã được phong là tướng quân đại nhân rồi. Bổn thái tử ta cũng phải làm phó tướng trợ giúp cho ngài ấy, việc điều động trong quân đội, thực sự phải do ngài ấy định đoạt mới được!"
Nghe những lời này xong!
Mười mấy vị tướng nghiến răng định phản bác lại, nhưng Đế Hạo đã thay đổi quyết định. Hắn nói: "Nhưng!"
"Đó chỉ là công việc bề ngoài mà thôi!"
"Thực tế thì!"
"Bổn thái tử ta lần này vẫn có mật lệnh do hoàng chủ ban cho trước khi lên đường!"
Nói đến đây!
Đế Hạo vươn tay lấy ra một miếng lệnh bài bằng vàng có khảm ngọc, mặt trước có khắc chữ "Hoàng", còn mặt sau khắc chữ "Mật"!
Trên rìa xung quanh lệnh bài có chạm khắc rồng phượng!
Đây là mật lệnh!
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt của Vũ
Quang Khải và những người khác đột nhiên thay đổi, nhìn thoáng qua cũng nhận ra được, tấm lệnh bài ngọc bội trong tay Đế Hạo chính là là đại diện cho mật lệnh mà hoàng chủ!
Tượng trưng cho quyền uy tối cao của hoàng chủ một nước!
Nhìn thấy lệnh bài!
Như nhìn thấy hoàng chủ!
"Mạt tước Vũ Quang Khải, bái kiến
Hoàng chủ bệ hạ!"
Vũ Quang Khải kinh hồn bạt vía, vội cúi đầu trước tấm lệnh bài bằng ngọc trong tay Để Hạo không chút do dự!
Mười mấy vị tướng sĩ đứng sau gã cũng làm theo!
"Đây là mệnh lệnh bí mật!"
"Các vị tướng quân không cần phải long trọng như thế này, cẩn thận bị Tiêu Nhất Thiên phát hiện!"
Đế Hạo vội vàng đỡ lấy cánh tay bọn họ đứng lên, trầm giọng nói: "Không giấu gì các vị tướng quân, lần này bổn thái tử đích
thân tới Nam Cương. Việc trấn áp phe hỗn loạn chỉ là chuyện thứ yếu, thực ra mục tiêu quan trọng nhất chính là Tiêu Nhất Thiên!"
"Ban nãy đấu với Tiêu Nhất Thiên, chắc hẳn các vị tướng quân đều cảm nhận được rồi đúng không?"
"Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã chính thức bước vào hàng ngũ Minh Cảnh, sở hữu được dáng vẻ của bậc đế vương, việc này uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng thất của chúng ta lẫn sự bình yên của nước Đại Hạ!"
"Vì thế!"
"Bố tôi đã hạ lệnh phải tranh thủ thời cơ dẹp loạn, đoạt lấy mạng của Tiêu Nhất Thiên ở Nam Cương, để anh ta một đi
không trở lại!"
Một hơi nói xong!
Mặc dù Đế Hạo đã cố ý hạ giọng, nhưng lời vào tai đám người Vũ Quang Khải vẫn khiến bọn họ kinh hãi, giống như sấm sét giữa trời quang, định tai nhức óc!
Minh Cảnh!
Tiêu Nhất Thiên là Sói Vương của Bắc
Cảnh, tuổi đời còn nhỏ mà đã gia nhập hàng ngũ Minh Cảnh trong truyền thuyết!
Lúc giao đấu với Tiêu Nhất Thiên, bọn họ trong lúc kinh ngạc, thật ra cũng đã sớm lờ mờ đoán ra được, nhưng nếu không phải do đích thân Đế Hạo xác nhận, e là chẳng ai tin nổi điều suy đoán của chính mình!
Dù sao thì!
Từ trước đến giờ vẫn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói có cao thủ nào chưa tới bao mươi tuổi mà đã bước chân vào Minh Cảnh.
Quả là không thể tin được!
"Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật!"
Đôi mắt sắc lạnh của Đế Hạo quét qua mấy vị tướng quân này một cái, bày ra vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, chậm rãi mở lời:
"Trời biết đất biết, tôi biết các vị cũng biết, nhiệm vụ của các tướng quân là phải phối hợp với bốn thái tử vạch ra một kế hoạch không chút sơ hở gì càng sớm càng tốt. Nhất định phải giết bằng được Tiêu Nhất Thiên!"
"Nếu có ai làm rò rỉ tin tức này, thì đó chính là phản quốc!"
"Giết ngay tại chỗ không cần xét tội!
Lời Đế Hạo vừa dứt, mười một trưởng lão đi theo anh ta cũng tiến lên, phóng ra năng lượng Ám kình khủng khiếp trong cơ thể, ngay lập tức vây lấy Vũ Quang Khải và những người khác, tạo thành một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ!
Tính cả Vũ Quang Khải, trong mấy người tướng sĩ này, chỉ có bảy người là cao thủ ám cảnh viên mãn!
Mà Đế Hạo!
Cộng với mười một trưởng lão là thành mười hai người, tất cả đều là cao thủ thuộc cảnh giới Viên Mãn!
"Thái tử điện hạ, ngài cứ yên tâm!"
Vũ Quang Khải ngay lập tức tuyên bố: "Tiêu diệt những kẻ phản bội đất nước và dẹp loạn phản tặc là nghĩa vụ của chúng tôi, có chết cũng không từ nan!"
"Có chết cũng không từ nan!” "Có chết cũng không từ nan!”
"Có chết cũng không từ nan!"
Mười mấy vị tướng sĩ kia dĩ nhiên cũng rất chướng mắt với sự hống hách của Tiêu Nhất Thiên, lần này có thêm mật lệnh của hoàng chủ, thái tử Đế Hạo đích đem cái mũ lớn này đến úp lên đầu Tiêu Nhất Thiên. Bọn họ có thể giết chết Tiêu Nhất Thiên một cách đường đường chính chính, dĩ nhiên tâm trạng sẽ vô cùng phấn khởi rồi!"
Vì nước trừ gian diệt ác!
Đây quả là một công lao cực kỳ to lớn. Một khi thành công, tất cả mọi người hiện tại đều sẽ có một tương lai vô cùng sáng chói miễn là còn sống!
"Tốt!"
"Rất tốt!"
Đế Hạo cất lệnh bài vào trong người, giữa lông mày lóe lên sát ý, hừ lạnh: "Đi, chúng ta vào thành!"
"Lập tức về phủ thương lượng kế hoạch!"
Giết Tiêu Nhất Thiên!
Đế Hạo không đợi được nữa rồi, anh ta quả thực không muốn đợi thêm nữa!