Căng thằng quá rồi!
Đặc biệt là, sau khi cô nhân viên rời khỏi, có hai người bảo vệ đi qua hướng của Liễu Như Phương, một trái một phải, đứng ở vị trí phía sau bá ấy khoảng chừng cách xa hai mét, không nói chuyện, cũng không lại gần. Chỉ tự nhiên vô cớ nhìn bà ấy thế kia.
Giống phòng trộm vậy, có vẻ như đoán được bà ấy muốn bỏ chạy, chuẩn bị xông lên bắt người bất cứ lúc nào..
*..
"Giám đốc Trần, có chuyện rồi!"
Cô nhân viên cầm lấy thẻ đen tôn quý, dọc đường chạy nhanh, vấp vấp ngã ngã đến phòng làm việc lần hai của giám đốc, ngay cả cửa cũng không gõ, bừm một tiếng thì trực tiếp xông vào.
Làm giám đốc Trần trong phòng làm việc đang pha trà giật mình run rẩy.
Vừa run tay, nước trà làm đồ trên bàn làm việc rồi.
"Có chuyện gì rồi?"
Ngước đầu nhìn cô nhân viên, giám đốc Trần vẻ mặt bực mình, lạnh lùng nói: "Nhìn bộ dạng hấp tấp này của cô, thành thể thống gì? Lời tiếp theo cô muốn nói. Tốt nhất có thể làm tôi sợ hãi, nếu không thì..."
Vừa nói, cúi đầu nhìn thấy nước đọng trên bàn làm việc, tỏ ý: "Qua đây,
liếm sạch sẽ nó!"
Cô nhân viên bỗng cũng bị làm sợ hãi run rẩy.
Liếm?
Khuôn mặt xinh xắn bừng đỏ, cô nhân viên không lo được nghĩ đến những thứ lộn xộn này, lập tức đưa tay đem tấm thẻ đen tôn quý đó cho giám đốc Trần: "Giám đốc Trần xem, đây là cái gì?"
"Cái đồ gì?"
Giám đốc Trần tiếp tục pha trà. Tùy tiện nhìn lướt qua, tấm thẻ đen xì, với phản ứng đầu tiên trước đây của cô nhân viên như nhau, hoàn toàn không quen biết: “Cái này chính là nguyên nhân cô hốt hoảng, hại tôi run tay?"
Dễ nhận thấy được, đối với giải thích của cô nhân viên đưa ra, giám đốc
Trần không hài lòng.
Cô nhân viên nghiêm túc nói: "Vừa rồi tôi đã thử qua trên máy quét thẻ rồi, tin tức hiện thị, tấm thẻ đen này, là của ngân hàng Thế Giới phát hành, cụ thể là cấp bậc gì, tôi không có quyền thẩm vấn, nên muốn đem qua đây cho giám đốc Trần xem thử..."
Lộp cộp!
Lời nói của cô nhân viên nói đến một nửa, cơ thể của giám đốc Trần, không tự chủ được lại run rẩy, tay phải đang cầm ấm trà. Không thể khống chế được lại run một cái, tiếp theo sau đó, ấm trà tuột tay trượt xuống, rơi
trên bàn làm việc.
Nước trà hơi nóng hừng hực. chày hết khắp nơi, ướt mất rất nhiều văn
kiện.
Nhưng mà lần này, giám đốc Trần không có tính toán.
Thật sự là không lo được tới tính toán!
Ông ta bỗng ngước đầu lên, đôi mắt trừng to, vẻ mặt biểu cảm không dám tin được, nhìn cô nhân viên, hỏi rằng: “Cô nói lại một lần nữa, là thẻ của ngân hàng nào?" . truyện kiếm hiệp hay
"Ngân hàng Thế Giới!"
Cô nhân viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói: 'Giám đốc
Trần, cái này... chắc tính là bị làm sợ rồi chứ? Chắc tôi không cần liếm sạch sẽ nước đọng đó rồi chứ?"
"Đưa cho tôi!"
Khóe miệng của giám đốc Trần co giật mạnh, giành qua thẻ đen tôn quý, lật qua lật lại nhìn hết nửa ngày, sau đó gõ đánh một hồi trên bàn phím, rất nhanh, trong màn hình vi tính trên bàn làm việc xuất hiện một hình ảnh.
Nhìn không chớp mắt nhìn rồi lại nhìn hình ảnh đó. So sánh qua so sánh lại với thẻ đen tôn quý trong tay, khoảng chừng ba phút sau, giám đốc Trần líu lưỡi nói: "Mẹ của tôi đi, đúng là thẻ ngân hàng của ngân hàng Thế Giới!"
"Với lại. Chắc là thẻ đen tôn quý phiên bản giới hạn!"
Chắc...
Không sai, chỉ có thể nói là chắc, nguyên nhân rất đơn giản, thẻ đen tôn quý của ngân hàng Thế Giới. Cho dù là giám đốc Trần cũng không có quyền hạn thẩm vấn, nhưng mà, thông qua so sánh với lại bộ phận tin tức tra được sẽ có một suy đoán đại khái.
Không dám nói mười phần chắc chín, ít ra xác suất vượt qua một nửa!
"Thẻ... thẻ đen tôn quý?"
Tuy cô nhân viên trước khi đến đây đã có suy đoán của mình, cũng làm tốt tâm lí chuẩn bị tương đương rồi, thế nhưng, từ trong miệng giám đốc Trần đích thân nói ra bốn chữ “thẻ đen tôn quý" này, vẫn khiến cô ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Tất nhiên cô ta biết bốn chữ đơn giản này. Rốt cuộc có nghĩa như thế
nào!
"Người đâu?"
Xác định ý nghĩa khác thường của thẻ đen tôn quý, giám đốc Trần kích động tới đỏ mặt cổ nổi gân xanh, lập tức hỏi rằng: “Người giữ tấm thẻ đen đâu? Bộ dạng gì? Thân phận gì?"
"Là người của nhà họ Phạm à?"
Đưa mắt cả thành phố Hải Phòng, phải nói có tiền có thể. Không ai có thể
so sánh nói chung với Phạm Đức Thành nhà giàu nhất, nên là, nếu như nói thành phố Hải Phòng chỉ có một người xứng đáng với thẻ đen cấp bậc này, vậy thì, người này khẳng định là Phạm Đức Thành không sai.
"Không phải."
Cô nhân viên lắc lắc đầu, nói: “Cầm thẻ đen này tới ngân hàng, là người phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường. Với lại nhìn lên có vẻ rất căng thẳng."
"Quan trọng nhất là, bà ấy có vẻ cũng không biết đây là thẻ ngân hàng của ngân hàng Thế Giới, còn tưởng rằng là thẻ thành viên của câu lạc bộ gì..."
Cô nhân viên đem trải qua của sự việc, nói hết cho giám đốc Trần.
"Ồ?"
Giám đốc Trần vốn sắc mặt kích động bỗng trở nên âm u. Hứ rằng: “Ý
của cô là, tấm thẻ này không phải của bản thân bà ấy, mà là bà ấy nhặt được, hoặc là trộm lấy?"
"Tôi cũng chỉ là nghi ngờ, nắm không chắc, nên mới đến xin ý kiến giám
đốc Trần."
Chuyện quan trọng như vậy, cô nhân viên không dám tùy tiện kết luận, vì một khi nhầm lẫn. Cô không đảm nhận nổi trách nhiệm đó: "Theo như bà ấy nói, đây là thẻ của con rể bà ấy"
"Con rể?"
Giám đốc Trần bỗng liền đứng dậy, nghĩ cũng không nghĩ hứ lạnh nói: "Con rể cái rắm! Bà ấy xem con rể của mình là ai? Là cậu chủ nhà họ Phạm Phạm Nhất Minh à? Là những cậu chủ nhà giàu hào môn đại gia tộc bên Thủ Đô à?"
"Con rể chó rắm, cũng xứng đáng sở hữu thẻ đen cấp bậc này? Gạt ma
Nổi giận đùng đùng!
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
Cô nhân viên gật đầu nói: "Tôi hỏi con rể của bà ấy là ai. Bà ấy ấp a ấp
úng không chịu nói, nhìn là biết trong lòng có mờ ám"
Giám đốc Trần hỏi rằng: "Bà ấy ở đâu?"
"Còn ở đại sảnh lầu một."
Cô nhân viên nói rằng: “Vừa rồi khi tôi đến đây, đã để bảo vệ đi canh bà
ấy rồi, phòng hờ bà ấy bỏ trốn."
"Được! Được lắm!"
Giám đốc Trần suy nghĩ, dặn dò rằng: “Cô báo cảnh sát ngay, để cục trưởng Tống đích thân qua đây một chuyến, sau đó, kêu bảo vệ dẫn bà lão trộm thẻ đó dắt tới phòng bảo vệ."
"Tôi phải xem thử, rốt cuộc là người gì, lại có can đảm như thế, trộm được thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, còn dám giữa ban ngày ban mặt, trắng trợn đến ngân hàng quét chơi!"
Giám đốc Trần không có nói ra ngoài miệng là so với thân phận kẻ trộm thẻ, ông ta càng muốn biết người sở hữu thật sự của thẻ đen tôn quý này rốt cuộc là ai?
Dù sao chắc chắn là đại ca siêu cấp thật cừ, tôi giúp đại ca tìm lại được
thẻ đen, chắc có thể lời một ân huệ của đại ca chứ? Đến lúc đó, đại ca dìu
dắt tôi một chút. Tôi chẳng phải sẽ gặp vận may lớn, phát tài lớn rồi? Ha ha, Trong lòng nghĩ như vậy, giám đốc Trần mừng rỡ nở hoa, làm ra bộ dạng khí thế hùng hồ. Rời khỏi phòng làm việc giám đốc, trực tiếp đi thẳng về
ha ha ha...
phòng bảo vệ...
Đại sảnh lầu một.
Hai người bảo vệ vốn phụ trách canh chừng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sau đó, nhìn nhau, bước nhanh đi tới bên cạnh Liễu Như Phương đang trong căng thẳng, trầm tiếng nói: "Chào bà, phiền đi một chuyến với chúng tôi."
Dứt lời, không nói thêm nữa, một trái một phải nắm lấy hai cánh tay của
(Sói Vương Bất Bại)
Chương 56: Qu...iếm sạch sẽ nó
Liễu Như Phương, kéo Liễu Như Phương quay người thì đi.
Một thoáng chốc, sắc mặt của Liễu Như Phương cũng tái đi!
09:57
6/6