Mục lục
Sói Vương Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn chủ Ngưu Sát đến rồi! Tông Nam cũng đến đây!

Nghe thấy thanh âm của Tông Nam, trong lòng quốc sư Đại Hoa khẽ động, đương nhiên biết cục diện đã mắt, đã đến lúc phải chết. Nhưng mà, ngay khoảnh khắc ông ta cầm theo bảo đạo Tru Thiên ra khỏi học viên Đạt Ma cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết, căn bản không tính đến việc còn sống rời khỏi đây. Cho nên, ông ta không hề có một chút sợ sệt nào cảm ngược lại, bảo đao Tru Thiên trong tay chém xuống càng thêm mãnh liệt. Mỗi một đạo bổ xuống đều có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, nhà cửa tòa tháp đều sup do!

Quốc sư Đại Hoa đã hết sức rồi. Ông ta giết vô số địch, hoàn toàn phá hủy phòng ngự thật mạnh mà Hoa Tuấn Vũ đã bày ra trong kinh đô. Kỳ vọng duy nhất của ông ta hiện tại là Tiêu Nhất Thiên có thể cứu Lý TrầmAnh, hơn nữa thoát khỏi kinh đôi

cho dù chết

Không hối hận

Lại một đạo bổ xuống. Sau khi tiếng nổ vang vọng qua, hai thân ảnh một trước một sau giống như ma quỷ xuất hiện ở hai bên quốc sư Đại Hoa, đúng là Hoa Tuấn Vũ vội vàng tới và Tông Nam

"Sư tôn!

Nhìn thấy quốc sư Đại Hoa trước mắt, là ông lão mình rất quen thuộc, ngày xưa tao nhã, giờ phút này lại như ma đầu chuyển thể, Tông Nam hít sâu một hơi, trong lòng hơi không đành lòng, tiếp tục khuyên nhủ: "Tôn chủ đại nhân đã đáp ứng rồi, để lại cho sự tồn một mang!"

“Dừng tay lại đi!"

“Hiện tại dừng tay lại còn kịp!"

Tông Nam không muốn nhìn thấy quốc sư Đại Hoa chết ở kinh đô, hơn nữa càng không muốn tự mình phải ra tay!

"Dừng tay lại?"

Quốc sư Đại Hoa nhìn Tông Nam, hỏi: "Con có biết vì sao ta phải làm vậy không?"Biet

Tông Nam gặt đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Nhưng mà tôn chủ đại nhân cũng đáp ứng rồi, chỉ cần sự tồn nghe theo sắp xếp của ông ta, giao Trâm Anh cho ông ta mang đi là được. Ông ta sẽ cố gắng bảo vệ Trầm Anh an toàn"

"Cố gắng?"

Quốc sư Đại Hoa hừ lạnh nói: “Lời của tôn chủ

Ngưu Sát con tin sao?"

"Con tin!"

"Nhưng ta không tin. Ông ta muốn để lại một mạng cho ta, đơn giản vì ông ta lo lắng khi xử lý khí lạnh chết người trong đan điền của Trâm Anh, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cần ta giúp đỡ ngược lại thôi t

Chuyện này!

Tông Nam cũng không biết đáp trả sao!

Anh ta đi theo tôn chủ Ngưu Sát, đương nhiên vô cùng hiểu biết phong cách làm việc của tôn chủ Ngưu Sát. Tuy rằng tôn chủ Ngưu Sát đã đáp ứng anh ta, khi luyện hóa khí lạnh chết người kia sẽ cố gắng bảo vệ Lý Trâm Anh an toàn. Nhưng không thể không thừa nhận, nghi ngờ của quốc sư Đại Hoa cũng rất bình thường. Một khi có gì ngoài ý muốn, tôn chủ Ngưu Sát nhấtđịnh sẽ không hại do dự mía vớt bỏ Lý Trâm Anh

"Nói như vậy, người đang có ý tìm chết?"

Quốc sư Đại Hoa thà chết chứ không chịu khuất phục làm cho Tông Nam vô cùng khó xử, nhưng lại hợp ý Hoa Tuấn Vũ. Trên người Hoa Tuấn Vũ lượn lờ sát ý đặc quánh, trầm giọng nói: “Làm bạn tốt nhiều năm để bồn hoàng tự tay tiền ông ra đi!"

Ram!

Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, Minh Kinh mạnh mẽ trong cơ thể Hoa Tuấn Vũ nháy mắt hoàn toàn bùng nổ. Nhưng mà còn chưa chờ Hoa Tuấn Vũ ra tay với quốc sư Đại Hoa, quốc sư Đại Hoa vậy mà giành công kích trước, chém ra một đao!

Nhưng đạo hưởng đến không phải là Hoa Tuấn Vũ, mà là Tông Nam

Điều này khiến cho Hoa Tuấn Vũ và Tông Nam đều sửng sốt. Phản ứng của Tông Nam cực nhanh, thân thể chợt lóe liền tránh được một đao do Minh Kinh biến ảo mà thành. Ngay sau đó, đạo ấy dừng ở tòa nhà phía sau Tông Nam, tòa nhà kia đảo mắt liền trở thành phế tích

“Tông Nam!"

Quốc sư Đại Hoa nhìn chằm chằm Tông Nam, hừ nói: “Đạo khác biệt, không thể chung đường! Một đạonày cắt đứt tình thầy trò của chúng ta. Từ khoảnh khắc này về sau, ta và con ân đoạn nghĩa tuyết Chiến sinh từ, không cần nhường

Tiếng như tiếng sám

Vang vang có lực

Tông Nam đương nhiên nghe hiểu, Hoa Tuấn Vũ cũng nghe hiểu. Có lẽ quốc sư Đại Hoa đã ôm tâm thế phải chết. Trước khi chết, ông ta cố ý rũ bỏ hoàn toàn quan hệ với Tông Nam, trên thực tế đang bảo vệ Tông Nam!

“Cùng xông lên!"

Hoa Tuấn Vũ mặc kệ những thứ này, mục tiêu của ông ta là quốc sư Đại Hoa. Cho nên ông ta không hề do dự vọt tới chỗ quốc sư Đại Hoa. Ông ta đứng giữa không trung, ở khoảng cách xa mà đấm một quyền tới quốc sư Đại Hoa. Hình ảnh cái đẩm thật lớn hư ảo mang theo khí thế của sấm sét, thật giống như một cái chủy thần

Tông Nam hơi chần chừ trong một lát, sau đó cũng bay về hướng đó để tấn công!

Không còn cách nào cả!

Tông Nam tuy rằng còn nhớ tình thầy trò, nhưng quốc sư Đại Hoa lại cố chấp cứng đầu, một lòng muốn chết. Anh ta không còn lựa chọn nào khác, khôngmuốn ra tay, nhưng không thể không ra tay. QuỐC SỬ Đại Hoa không muốn liên lụy anh ta, anh ta cũng sẽ không thật sự ngốc đến mức vì tình cảm thấy trò mà chân vùi tiên đó của mình.

Rám!

Rám!

Rám!

Ba cao thủ Minh Cảnh đánh nhau, tình huống khủng bố nhưng lại khiến người rung động, cho dù nhìn khắp trăm quốc gia cũng khó gặp. Dù sao mỗi quốc gia cũng chỉ có một cao thủ Minh Cảnh tồn tại. Tình huống có hai cao thủ Minh Cảnh là Hoa Tuấn Vũ và quốc sư Đại Hoa như ở Đại Hoa vốn đã rất ít. Vậy mà khi Tông Nam trở về cũng đã tiến vào Minh Cảnh

Ba người giống như ba luồng ánh sáng, tốc độ mỗi người so với người kia còn nhanh hơn!

Hình ảnh đao, nắm đấm, bàn tay từ Minh Kinh biến ảo mà thành đạn vào với nhau một chỗ, gần như là va chạm điên cuồng. Mỗi một lần va chạm đều sẽ phát ra tiếng nổ vang định tại nhức óc, không khí chung quanh cũng như bị Minh Kình xé rách. Nơi nơi đều là thanh âm xèo xèo xèo, thật giống như đổ một bắt nước lạnh vào mỏ hàn còn đang nóng!

Trong phạm vi một trăm mét, gió thổi tán loạn, đắtđá mù trời, đá nhỏ trên mặt đất cũng bị thổi bay lên, điên cuồng xoay trong không trung, Bụi mù cuồn cuộn tràn ngập, bao phủ cả chiến trường, nếu từ xa nhìn lại sẽ thấy như bảo cát áp tới, chấn động lòng người

Mười lăm chiêu

Trước đó quốc sư Đại Hoa đã có thời gian tàn sát bốn phía, tiêu hao phần lớn Minh Kình, vốn đã cực kỳ yếu ớt rồi, làm sao có thể ngăn cảnh được công kích do hai cao thủ Minh Cảnh là Hoa Tuấn Vũ và Tông Nam liên thủ? Không có kỳ tích và ngoài ý muốn, giống như mọi người đã đoán trước, sau khi đau khổ chống đỡ mười lăm chiêu, quốc sư Đại Hoa rốt cuộc cũng như đèn cạn dầu, rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa.

Phanh:

Cùng một tiếng động chói tai, quốc sư Đại Hoa bị Tông Nam đánh một quyền mạnh ở phía sau lưng, “phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh bay ra ngoài một cách hung hãng. Ông như một mũi tên rời cung, phá tan không trung, ở giữa tâm bão sau đó ngã ở trên ngã tư đường xa mấy chục mét, lục phủ ngũ tạng quằn quại không dứt, bị nội thương rất nặng, xương cốt trong cơ thể không biết đã gãy bao nhiều cái

Hấp hốiSau khi rơi xuống đất, quốc sư Đại Hoa lặng lặng nằm ở đó, không hề giãy dụa, cũng không có ý định đứng lên, bởi vì ông ấy đã không có sức lực để làm được việc đói

Bảo đao Trụ Thiên dừng ở cách đó không xã, ta sáng chói mắt lóe lên trên lưỡi đạo đã dính đầy máu tudi!

Ngay sau đó

Hoa Tuấn Vũ và Tông Nam đi tới trước mặt quốc sư Đại Hoa. Cúi đầu nhìn ông ấy, Hoa Tuấn Vũ hừ lạnh nói: “Nể tình nhiều năm quen biết, nói cho ông một tin tức tốt. Học viện Đạt Ma từ đầu đến cuối vẫn do bồn hoàng giám sát, tôn chủ đại nhân đã đi tới, mà Điều Tạc Thiên và Lý Trâm Anh vẫn chưa rời đi!"

"Cho nên!”

"Bọn họ chết chắc rồi!”

"Nói vậy, ông đột nhiên phản loạn, liều chết vật lộn là do đã chứng thực được thân phận thật sự của Điều Tạc Thiên, biết anh ta là Vua Sói Tiêu Nhất Thiên, muốn anh ta đi giải trừ khí lạnh chết người trong đan điển Lý Trâm Anh nhi?"

"HU!"

"Người ngốc nói mê sảng, dưới chín suối, ông điâm tào địa phủ chờ bọn họ trước đi

Dut loi!

Hoa Tuấn Vũ năng một quyền lên, hung hăng muốn đảm xuống người quốc sứ Đại Hoa, muốn lấy tính mạng của quốc sư Đại Hoa ngay lập tức

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK