Lúc này đang có ba người, ngoại trừ bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt ra thì còn có một người đàn ông trung niên khác nữa.
Người đó chính là bố của Trần Thiếu Huy, Trần Nhân Trung.
Trong tay Trần Nhân Trung đang cầm một bản hợp đồng vừa mới kí xong, ông ta vừa cười vừa bắt tay với Tô Thanh Thế: "Tổng giám đốc Thế, dự án lần này có giá trị một trăm năm mươi tỷ đồng. Đối với công ty của các anh hay là với công ty của chúng tôi mà nói đều rất quan trọng. Vì thế, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Trên gương mặt của Tô Thanh Thế nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thầm
thở phào một hơi.
Khó khăn lắm ông già mới có ý định từ chức nghỉ hưu, hiện giờ bố con Tô Thanh Thế đang cần gấp những đơn hàng lớn và thành tích nghiệp vụ thật tốt để chứng minh rằng bản thân mình có khả năng nắm giữ tập đoàn Tô Doãn.
Nhưng bên phía Tô Tử Lam lại xảy ra sơ sót, dẫn đến việc những đơn hàng lớn của Triệu Đức Phúc và tổng giám đốc Trường, tổng giám đốc Đức gặp trắc trở.
Mà Trần Trung Hoa xuất hiện vào lúc này, kí kết một dự án trị giá một trăm năm mươi tỷ. Đây chắc chắn là việc giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn. Đối với hai bố con Tô Thanh Thế mà nói, ý nghĩa tượng trưng hoàn toàn cách xa so
(Sói Vương Bất Bại))
với giá trị vốn có của dự án.
"Hừ, Tô Tử Lam, cô lấy cái gì để đấu với tôi đây?"
Tô Thành Đạt đứng ở bên cạnh, gương mặt lộ vẻ đắc ý, trong lòng thầm mắng: "Con mẹ nó, cô ỷ vào cái vóc dáng và gương mặt của mình rồi đi lằng lo quyến rũ người khác ở bên ngoài, khoe khoang dụ dỗ, bám víu hết mấy người đàn ông thì tưởng rằng mình hay ho lắm à?"
"Ông đây chỉ cần tùy ý ra tay thì có ngay dự án một trăm năm mươi tỷ. Muốn dìm chết cô, cũng đơn giản giống như việc đạp chết một con kiến mà thôi."
Bức ảnh photoshop đã gửi cho Tiêu Nhất Thiên được hơn nửa tiếng đồng
hồ rồi.
Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa hồi đáp.
Dựa vào tính cách bạo lực đụng đâu đánh đấy của Tiêu Nhất Thiên, bỗng nhiên phát hiện người vợ xinh đẹp vừa có được ấy đã ở bên ngoài cắm sừng mình từ lâu rồi, hơn nữa không chỉ có một cái sừng, chắc chắn anh sẽ nổi cơn giận ngút trời, không nhịn được nổi cơn thú tính ấy nhỉ?
Hiện giờ, chắc là đã quậy phá banh nát cả nhà Tô Thanh Cường rồi đánh đập Tô Tử Lam thương tích đầy mình rồi chứ nhỉ?
Ha ha ha...
Càng nghĩ, Tô Thành Đạt càng cảm thấy kích động, sung sướng. Nếu như không phải bởi vì thật sự không thể rời khỏi chỗ này, anh ta cũng muốn đích thân lái xe đến khu Gia Định một chuyến, tận mắt nhìn thấy bộ dạng bi thảm
của Tô Tử Lam rồi.
"Có chuyện gì thế?"
Đúng vào lúc này, bên ngoài thấp thoáng truyền đến một loạt âm thanh
náo loạn.
Tô Thanh Thế nhìn sang phía Tô Thành Đạt.
"Con đi xem thử."
Tô Thành Đạt cau mày rồi xoay người rời khỏi. Nhưng vừa mới đi đến cửa
phòng làm việc thì bỗng có một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị một cô nhân viên đẩy ra.
Cô nhân viên cuống quýt hết cả lên, vẻ mặt gấp gáp.
"Làm cái gì đấy? Hấp ta hấp tấp, chẳng ra thể thống gì cả."
Tô Thành Đạt trợn mắt lên. Trần Nhân Trung vẫn còn ở đây, bị ông ta nhìn thấy nhân viên của tập đoàn Tô Doãn quá quắt đến như thế, dĩ nhiên là không
phải chuyện tốt đẹp gì.
"Tổng giám đốc."
Cô nhân viên do dự nói: "Tổng giám đốc Phúc và tổng giám đốc Trường, còn có cả tổng giám đốc Đức, bọn họ đến... đến rồi."
"Ồ?"
Tô Thành Đạt mừng thầm. Mấy tấm ảnh photoshop ấy phát huy tác dụng nhanh đến như thế hay sao? Vẫn còn chưa có được tin tức Tô Tử Lam bị Tiêu Nhất Thiên đánh bầm dập mà tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức đã đến rồi.
Bọn họ như thế là muốn từ bỏ Tô Tử Lam, bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi
hay sao?
Đến để xin lỗi đó ư?
Thoáng chốc, trong đầu Tô Thành Đạt đã hiện lên rất nhiều thứ.
"Tới thì cứ tới, cuống cuồng cái gì?"
Tô Thành Đạt cố ép xuống nỗi mừng thầm ở trong lòng, anh ta ho khan một tiếng, cố ý nghiêm mặt lại: "Đưa bọn họ đến văn phòng gặp tôi."
"Nhưng mà..."
Cô nhân viên liếc nhìn Tô Thanh Thế và Trần Nhân Trung ở phía đối diện rồi nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc, anh có thể ra ngoài một lát hay không? Tôi
muốn nói riêng với anh."
Hiển nhiên rằng cô nhân viên cũng biết được tình cảnh rối tung rối mù ở bên ngoài không thích hợp để Trần Nhân Trung nhìn thấy.
(Sói Vương Bất Bại))
Sợ ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Vì thế, cô ấy muốn nói riêng với Tô Thành Đạt, để cho Tô Thành Đạt nhanh chóng giải quyết.
"Nói cái khỉ khô gì?"
Nhưng mà, Tô Thành Đạt đã bị sự thắng lợi trong tưởng tượng của anh ta làm cho đầu óc lu mờ, căn bản là chẳng hề ý thức được sự khác lạ của cô nhân viên, chẳng hề hiểu được ý định của cô ấy, anh ta vội vã nói: "Tổng giám đốc Trung không phải là người ngoài. Có chuyện gì thì cứ nói trước mặt tổng giám đốc Trung, không sao cả."
Âm lượng rất lớn, Tô Thành Đạt cố ý để cho Trần Nhân Trung nghe thấy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Triệu Đức Phúc hồi tâm chuyển ý, đích thân đến tập đoàn Tô Doãn để xin lỗi, thời khắc điỉnh cao có thể diễu võ giương oai này làm sao mà thiếu đi khán giả được?
Mà Trần Nhân Trung, đích thị chính là khán giả thích hợp nhất.
Để cho Trần Nhân Trung tận mắt chứng kiến dáng vẻ thấp cổ bé họng của đám người Triệu Đức Phúc ở trước mặt anh ta, vừa có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của Tô Thành Đạt, lại vừa có thể khiến cho Trần Nhân Trung thấy rõ được thực lực của tập đoàn Tô Doãn.
Một mũi tên trúng hai đích, có sao mà không làm cơ chứ?
"Chuyện này..."
"Bớt lắm lời đi. Nói mau!"
Tô Thành Đạt muốn ra tay đánh người luôn rồi. Con mẹ nó cô nói nhanh đi, có gì mà phải lề mà lề mề cơ chứ? Trước đây ở tập đoàn Triệu Kiến, ông đây bị tên khốn Triệu Đức Phúc kia đuổi ra khỏi cửa, nhếch nhác không tả nổi. Bây giờ cơ hội báo thù đã đến rồi, ông đây còn phải đợi để tát vô trong mặt, đợi để ra vẻ nữa đây này.
Cô nhân viên hết cách, chỉ có thể nói sự thật: "Tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức quả thật là đã tới đây. Hơn nữa, không chỉ có ba người bọn họ, bọn họ còn mang theo hơn một trăm người bảo vệ đến đây. Đám bảo vệ đó cứ như bị điên vậy, lao vào trong công ty, 13:16
«Sói Vương Bất Bại))
thấy gì là đập đó..."
"Cái gì?"
Lời nói của cô nhân viên vẫn chưa dứt, nụ cười cong tít hết nửa khóe môi của Tô Thành Đạt bỗng nhiên cứng đờ, thay vào đó là vẻ mặt hốt hoảng: "Con mẹ nó cô nói lại lần nữa xem!"
Tô Thành Đạt còn tưởng rằng tại mình có vấn đề nên đã nghe nhầm.
Điều này khác xa cả hàng ngàn cây số so với tưởng tượng của anh ta.
Đám người Triệu Đức Phúc đến đây không phải là để xin lỗi, mà là đến để
làm loạn?
Sao có thể như vậy được?
Sao bọn họ lại dám!
Dưới cơn thịnh nộ, Tô Thành Đạt nắm lấy cổ áo của cô nhân viên, nhấc cô ấy lên, vẻ mặt hung tợn, nói: "Cô nói rõ ràng cho tôi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, tôi... khụ khụ!"
Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của cô nhân viên trong chớp mắt ngột ngạt đến nỗi đỏ bừng, cơ thể đang run cầm cập, âm thanh cũng run rẩy theo: "Những gì tôi nói đều là... là sự thật. Mọi người mau... mau đi xem thử đi. Cả công ty đều bị bọn họ đập nát... nát hết cả rồi..."
Lúc này, tiếng động ở bên ngoài càng lúc càng lớn. Cho dù là ở bên trong phòng làm việc cũng có thể nghe rõ mồn một.
Điều này quả thực chứng minh rằng những gì cô nhân viên nói là sự thật. Lộp bộp!
Trước bàn làm việc, bàn tay Trần Nhân Trung chợt run lên, bản hợp đồng vừa mới kí xong ở trong tay rơi xuống dưới chân. Nhưng ông ta chẳng để tâm đến việc cong lưng nhặt lấy mà xoay đầu nhìn về phía Tô Thanh Thế, cau mày nói: "Ông Thanh Thế, chuyện này..."
"Tổng giám đốc Trung đừng vội."
Sắc mặt của Tô Thanh Thế đã đen kịt từ nãy giờ, ông ta cố chèn ép lửa giận ở trong lồng ngực, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lên tiếng giải thích: "Dạo gần đây chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn cùng với tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức, giữa chừng có lẽ là có hiểu lầm gì đó, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì đâu."
Nói xong, ông ta hướng một ánh mắt về phía Tô Thành Đạt, tỏ ý kêu Tô Thành Đạt lập tức đi xử lí.
Phịch!
Tô Thành Đạt tiện tay vứt cô nhân viên kia xuống dưới đất, đang định ra ngoài cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có cả một giọng nói quen thuộc: "Hiều lầm? Ăn không nói có, đổi trắng thay đen, lấy vài tấm ảnh được photoshop ra để đâm chọc thị phi, đổ thêm dầu vào lửa, xuýt nữa hại chết luôn cả ông đây. Con mẹ nó như vậy mà còn gọi là hiểu lầm được à?"
Chính là giọng nói của Triệu Đức Phúc.