Một bên khác, Lâm Điện Thần đang chăm chú quan sát chiến trường trên sống Vận đồng thời cũng đang chú ý đến động tĩnh của đám người Đoàn Minh Triết, từ xa nhìn thấy bọn người Đoàn Minh Triết phân tán rời khỏi đầu cầu Vân Hải thì ông ta lập tức nói báo cáo với Lâm Thanh Uyển thông qua ống kính, đồng thời hỏi: "Bọn họ đã bắt đầu hành động, chúng ta thì sao?"
"Muốn làm chút gì đó hay không?"
Đúng vậy, giương mắt nhìn sao?
Cao thủ quyết đấu, thắng bại gần như chỉ ở trong gang tấc. Thế cuộc trước mắt thay đổi trong nháy mắt, dưới sự vây công của đám người Triệu Phong, Tiêu
Nhất Thiên liên tục bại lui, bại tướng đã rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém giết tại chỗ. Thoạt nhìn khiến cho người ta nơm nớp lo sợ, nhìn
thấy mà giật mình! Thật sự nếu không hành động thì chỉ sợ một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì cho dù Lâm Thanh Uyển muốn cứu người, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay là muốn giết người, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng muộn rồi!
"Gấp cái gì?"
Nhưng mà, trong màn ảnh, Lâm Thanh Uyển vẫn vô cùng bình tĩnh. Không nhanh không chậm khẽ nói: "Bọ ngựa còn đang bắt ve, chúng ta muốn làm chính là hoàng tước."
"Phải biết nắm chắc thời cơ."
"Bại lộ quá sớm hoặc là bại lộ quá muộn đều sẽ %3D dẫn đến kết quả ngược lại, được không bù mất."
Đoàn Minh Triết ngồi không yên, Lâm Điện Thần cũng ngồi không yên, nhưng là rất hiển nhiên, Lâm Thanh Uyển rất bình tĩnh, hơn nữa dáng vẻ như là đã tính trước, ngồi trên ghế sa lon, vững như núi Thái Sơn.
"Nhưng mà..."
Lâm Điện Thần muốn vỗ mông ngựa nhưng lại không biết vỗ từ chỗ nào, trầm giọng nói: "Chỉ sợ sơ ý một chút, khiến bọ ngựa ăn mất ve, hoàng tước như chúng ta lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng." "Chờ đã tiếp tục chờ."
Lâm Thanh Uyển hoàn toàn không nghe Lâm Điện Thần khuyến cáo giọng điệu kiên quyết nói: "Nhớ kỹ, đối thủ của ông không có ai ngu cả, Triệu Phong có tính toán của riêng ông ta, Tiêu Nhất Thiên cũng có đòn sát thủ của mình."
"Trước khi bọn họ bộc lộ ra hết mà chúng ta tùy tiện gia nhập chiến cuộc thì không chỉ không làm được hoàng tước, ngược lại sẽ bị bọn họ làm liên lụy."
"Cho nên, cụ thể lúc nào động thủ thì nghe chỉ lệnh của tôi là được."
Giọng tuy nhỏ, nhưng khiến người ta không dám chất vấn.
"Được... vậy cũng được."
Lâm Điện Thần dằn nghi ngờ trong lòng xuống. Gật đầu nói: "Tất cả theo ý của cô cả."
Mặc dù Lâm Thanh Uyển còn trẻ nhưng mưu trí vô song, vừa rồi cô ta nói Triệu Phong sẽ có giúp đỡ, ngay sau đó thì đúng là có hai lão quái vật ám cảnh viên mãn nhảy ra trợ trận, nói không chừng, lần này cũng giống vậy thì sao?
Lâm Điện Thần tin tưởng phán đoán của Lâm Thanh Uyển....
Mà lúc này!
Trong phòng khách nhà họ Tô ở thành phố Hải Phòng, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, Tô Tử Lam và Tô Thanh Cường gì cũng vậy, Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo cũng vậy. Ngay cả Liễu Như Phương vốn không thích Tiêu Nhất Thiên lắm cũng mở to hai mắt khi nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bị người ta vây đánh ở trong màn ảnh, liên tục bại lui, tính mạng như chỉ mành treo chuông, ngay cả thở mạnh cũng không dám, vẻ mặt vô cùng sốt sắng.
Nhất là Tô Tử Lam.
Không kìm lòng được mà cắn chặt môi đến sắp bật máu, tay phải nắm chặt, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trái tim vọt lên cổ họng, gần như điên cuồng run rẩy.
"Anh đừng có xảy ra chuyện đó!"
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Lã chã chực khóc, Tô Tử Lam cố gắng nhịn xuống, không khóc trước mặt mọi người, trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Anh đã hứa với em, nhất định sẽ còn sống trở về!"
"Sẽ còn sống trở về. Cưới em!"
"Không phải anh muốn làm chồng em sao? Không phải muốn làm cha ruột của Nhiên Nhiên sao?"
"Anh... tới di!"
Lời kêu gọi từ sâu trong đáy lòng, tuy không thành tiếng nhưng khiến người ta cảm nhận được sự bi thương trong đó,
Đột nhiên, Vương Tuyết Mai không nhịn được mở miệng nói một câu: "Cậu Tiêu, cậu ấy..."
"Cậu ấy sẽ không bị giết chết chứ?"
Một câu, phá vỡ sự tĩnh lặng như chết ở trong phòng.
Trái tim tất cả mọi người đều nhói lên một cái như bị ai đó giẫm lên, co quắp lại.
Sẽ chết sao?
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều đang lo lắng, đều đang tự hỏi nhưng không ái dám mở miệng nói ra, chỉ có Vương Tuyết Mai không nhịn được.
Bà ta cũng lo lắng cho Tiêu Nhất Thiên.
Khó khăn lắm mới quen biết được với một nhân vật lớn trâu bò như Tiêu Nhất Thiên, chờ Tiêu Nhất Thiên trở về, bà ta còn muốn nịnh bợ một chút đây, trong mắt bà ta thì đây chính là cơ hội để một bước lên trời.
Cho nên nếu như Tiêu Nhất Thiên chết rồi, đối với bà ta mà nói thì chẳng khác gì là trời sập. Lúc đó còn nịnh bợ cái gì nữa!
"Sẽ không!"
Thở sâu một hơi, Tô Tử Lam lắc đầu nói: "Anh ấy đã hứa với tôi, anh ấy sẽ không chết."
"Chắc chắn sẽ không!"
Nghe được Tô Tử Lam nói như thế, sắc mặt Liễu Như Phương hơi đổi, trong lòng giật thót, quay đầu nhìn Tô Tử Lam, không khỏi âm thầm lo lắng: "Trời ạ, Tử Lam..."
"Không phải là con bé này động lòng với Tiêu Nhất Thiên thật đó chứ?"
Nếu thật là như vậy thì hỏng bét!
Liễu Như Phương rất muốn mở miệng khuyên Tô Tử Lam vài câu nhưng thấy tình cảnh này thì bà ấy lại không biết nên nói như thế nào.
"Mẹ nói rất đúng!"
Bất thình lình, đột nhiên có một giọng nói rất non nớt nhưng lại vô cùng kiên quyết vang lên sau lưng đám người, dọa cho bọn họ giật bắn người, quay phắt lại nhìn.
Chỉ thấy Tô An Nhiên mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn, đã ra khỏi phòng từ lúc nào, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng đám người, hốc mắt của cô bé hơi hồng, có lẽ là mới khóc xong.
Nhưng cô bé cắn răng, ánh mắt lại vô cùng kiên quyết!
Rất giống Tô Tử Lam!
"An Nhiên, con..."
"Me!"
Tô An Nhiên chạy qua, sà vào lòng Tô Tử Lam, hỏi: "Chú rất lợi hại, là một anh hùng vô địch, cho dù người xấu gì cũng không đánh lại chú, không giết được chú đúng không?"
"Đúng!"
Ôm chặt Tô An Nhiên vào trong ngực, Tô Tử Lam gật đầu như gà mổ thóc.
"Me!"
Tô An Nhiên nói tiếp: "Những sự tích mà chú nói cho con nghe rất giống với những gì con mơ về bố, chờ chú ấy trở về thì để chú ấy làm bố của con có được không?"
"Chuyện này..."
Liễu Như Phương ngây người, vội nói: "An Nhiên, không thể tùy tiện nhận bố được, cháu còn nhỏ, có một số chuyện cháu không hiểu được đâu!
"Cháu hiểu!"
Tô An Nhiên vểnh môi, nói: "Con đã bốn tuổi, không phải là trẻ lên ba, chú Tiêu chính là người bố mà con luôn mơ ước!"
Liễu Như Phương không phản bác được, nhìn về phía Tô Tử Lam, muốn cho Tô Tử Lam khuyên Tô An Nhiên một chút.
Mà Tô Tử Lam lại nuốt nước mắt, gật đầu một cái, nói: "Được, mẹ đồng ý, chỉ cần An Nhiên thích, chỉ cần chú ấy có thể bình an trở về thì sẽ để cho chú ấy làm bố của An Nhiên."
"Üm!"
Tô An Nhiên xoay người, nằm trong ngực Tô Tử Lam, nhìn màn ảnh máy vi tính trước mặt, vừa khóc vừa cười, nói: "Con xem bố đánh người xấu với mẹ."
Trong màn hình, lúc này Tiêu Nhất Thiên đã bị thương nhiều chỗ.
Vai trái, đùi phải, còn có trước ngực. Đều đang chảy máu ồ ạt nhưng khí thế vẫn không giảm, còn đang dũng mãnh chiến đấu không sợ.
Triệu Phong và hai ông lão tóc trắng đó cũng không dễ chịu,
Ông lão tóc trắng cầm côn sắt hai mét trong tay đã bị Tiêu Nhất Thiên chém đứt cánh tay trái!
Máu tươi bắn ra, vô cùng thê thảm!
"Anh nghe được không? An Nhiên nói con bé muốn cho anh làm bố của nó..." Nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên cả người đầy máu trong màn ảnh máy vi tính, rốt cuộc Tô Tử Lam không nhịn được nữa, nước mắt như con lũ vỡ đê, chảy dài xuống, ướt cả gương mặt trắng nõn của cô...
Trên sông Vận, gió đêm gào thét!
Tiêu Nhất Thiên và bọn người Triệu Phong đã giết tới đỏ cả mắt, giống như điên cuồng, mỗi một đao, mỗi một kiếm, mỗi một côn, mỗi một chùy đều giống như Diêm La lấy mạng, nguy cơ trùng trùng, sinh tử một đường.
"Hằn là, cũng đến lúc rồi." %3D
Tiêu Nhất Thiên chờ mãi, chờ người của nhà họ Tiêu ở thủ đô hiện thân nhưng tới giờ này mà vẫn không có động tĩnh, bây giờ thân chịu trọng thương, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ sẽ nguy hiểm thật.
Trong nháy mắt, Tiêu Nhất Thiên muốn lấy phẩn phật cốt ra, giải quyết bọn người Triệu Phong!
Nhưng mà, ngay khi anh mới quyết định xong, còn chưa kịp hành động thì hai bên bờ sông Vận có tiếng chém giết vang lên, một đợt ở bờ nam, một đợt ở bờ bắc.
Hai bên bờ nam bắc, mỗi bên đều có một đám cao thủ ám cảnh vây đánh một cao thủ ám cảnh viên mãn.