Kể từ lúc Đế Hạo đến đây xin gặp Hoàng chủ, Tiêu Nhất Thiên đã nói chuyện với hoàng chủ gần nửa tiếng đồng hồ trước khi rời khỏi điện Hùng Loan với nỗi lòng nặng trĩu bàng hoàng lẫn lo lắng!
Bước ra khỏi đại sảnh, Tiêu Nhất Thiên có rất nhiều suy nghĩ:
Chuyến này đi đến hoàng thành!
Lại không thể tìm thấy manh mối gì về mẹ Diệp, nhưng lại biết được nơi ở của bố Tiêu Thanh Sơn.
Nhưng!
Với thực lực và địa vị hiện tại của Tiêu Nhất Thiên, anh không thể trực tiếp đối đầu với thế lực siêu hắc ám như Huyền Vương điện, ngay cả khi biết bố mình Tiêu Thanh Sơn đang nằm trong tay của Huyền Vương điện thì anh cũng bất lực!
Mẹ kiếp, đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Hơn nữa!
Người đàn ông trẻ số 12 kia đã xuất hiện tại cuộc đấu giá ngầm ở thành phố Hồ Chí Minh trực đó, còn cố tình nhắm vào Tiêu Nhất Thiên như vậy. Rõ ràng là vì gã ta đã biết thân phận thật sự của anh cũng như bi mật bên trong.
Điều này chứng minh được...
Thực ra mọi hành động của Tiêu Nhất Thiên có khả năng vẫn đang nằm dưới sự giám sát của điện Huyền Vương! Điện Huyền Vương
Bọn họ thực ra muốn làm gì đây?
Hàng trăm mối suy tư vẫn chưa tìm được lời giải đáp...
Ai ai cũng biết!
Điện Hùng Loan được mệnh danh là Đệ nhất cung điện ở nước Đại Hạ", điện Hùng Loan tuy rằng bề ngoài cực kỳ tráng lệ và quy mô khủng, nhưng ít ai biết được bên dưới điện này thực chất là một không gian rỗng ruột.
Một bàn thờ được xây dựng ngầm trong lòng đất.
Trong môi trường âm u thiếu ánh sáng, một bàn thờ khổng lồ với đường kính 9,9 mét đứng sừng sững chính giữa, bàn thờ có một hình tròn tiêu chuẩn, cao khoảng hai mét, được làm bằng ngọc!
Mặt trong của bàn thờ bị trũng, nếu nhìn từ trên xuống trông nó giống như một cái bát khổng lồ!
Ở ngay vị trí trung tâm là một cây trụ làm bằng ngọc!
Đây là nơi các Hoàng chủ qua nhiều thế hệ của nước Đại Hạ từng đóng cửa tu luyện, chỉ đến ngày kế thừa ngôi vị đế vương, bọn họ mới có thể biết đến sự tồn tại của căn hầm này và lấy được chìa khóa để mở bàn thờ!
Ngay lúc này!
Một lão già râu tóc bạc trắng với hai mắt nhắm nghiền, cặp lông mày nhíu chặt đang ngồi khoanh chân trên trụ ngọc ở chính giữa bàn thờ, vùng trũng xung quanh lão chứa toàn là máu tươi! Máu tuôn ra cuồn cuồn không ngớt, tỏa ra từng đám sương
mù đỏ au, như thể nó đang ở trong tình trạng sôi sục!
Sương mù màu máu quấn lấy xung quanh lão già tóc trắng, thân thể lão ta giống như cái giác mút, hút lấy toàn bộ phần sương mù kia vào trong cơ thể mình!
Quá trình này kéo dài khoảng mười phút!
Ngay sau đó!
Máu loãng xung quanh dường như đã giảm nhiệt độ, sương mù màu máu cũng dần trở nên loãng hơn. Lão già tóc trắng hít sâu một hơi, lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, mi mắt khẽ nhúc nhích...
"Ôi.."
Lão ta lắc đầu thở dài một tiếng, cười khổ: "Chỉ vẻn vẹn có một đao, đâm một nhát kiếm mà phải cần điều tiết hơi thở tận mười phút mới có thể hồi phục lại như lúc đầu. Lần này đan điền của ta bị tổn hại thật sự phí công rồi!"
Trong giọng nói lộ ra vẻ tự ti bất lực!
Người này!
Chính là Hoàng chủ hiện tại của nước Đại Hạ!
Đế Uyên!
Người ta đều nói, bậc đế vương đều là những người vô tình không tim không phổi, nhưng ông ta lại xem đây làm tên của mình, tự là Đế Uyên.
"Đừng vội!"
Một lúc sau, một giọng nói khác phát ra từ trong bóng tối bên cạnh bàn thờ: "Nhanh thôi, chúng ta chỉ còn một bước cuối cùng nữa là thành công rồi!"
"Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ nữa thôi!"
Nếu như lúc này Tiêu Nhất Thiên có mặt ở đây để nghe thấy giọng nói này, chắc chắn anh sẽ cảm thấy cực kỳ quen thuộc, có thể nhận ra thân phận của người nọ ngay lập tức!
Ám Dạ Quỷ Vương!
Vẫn là chiếc áo choàng đen quấn chặt lấy mình, trong khung cảnh ảm đạm u ám này, cả người ông ta dường như cũng hòa vào trong bóng tối!
Thậm chí nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không nhận ra sự tồn tại của ông ta!
"Cũng mong là như vậy!"
"Sau bao nhiêu năm chờ đợi, tôi thật sự chán ngấy rồi!!!" Giọng Đế Uyên đột nhiên lạnh như băng: "Thàng nhãi ranh Tiêu Nhất Thiên đó quả thực không đơn giản chút nào, không dễ chơi đầu. Quả nhiên là người thừa hưởng huyết mạch của Diệp Ngọc. Một đao một kiểm của ta cũng không thể làm nó bị thương! "
"Hoàn toàn không giống một gã vừa bước vào Minh Cảnh
có mấy ngày!" Vừa nãy...
Một đao một kiếm của Đế Uyên đã khiến Tiêu Nhất Thiên nhận lấy áp lực to lớn không gì sánh được, trong lòng chắc chắn cũng cực kì kinh ngạc. Thế nhưng Đế Uyên hiện đang ở trong bàn thờ phải trả giá như thế nào chứ?
Cú sốc mà Tiêu Nhất Thiên mang đến cho ông ta cũng không kém cạnh.
Chỉ có điều!
Ông ta che đậy quá tốt, vờ như không có việc gì xảy ra, cũng không để lộ ra biểu hiện khác thường nào nên Tiêu Nhất Thiên mới không hề hay biết!
Nếu là bình thường thì...
Một cao thủ vừa bước vào Minh Cảnh, Để Uyên có thể giết chết hắn ngay tại chỗ chỉ bằng một nhát kiếm hoặc một nhát đao, mà không cần phải ra tay đến hai lần!
"Đương nhiên cậu ta không dễ chơi rồi!"
Ám Dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: "Nếu không phải vì cậu có huyết thống đặc biệt thì đối phó với cậu ta dễ như trở bàn tay"
"Miễn là thành công!"
"Thì tất cả!"
"Đều là xứng đáng!”
Ám Dạ Quỷ Vương cất giọng khàn khàn. Ông ta đứng trong bóng tối u ám, vẻ hung ác càng lộ ra vô cùng rõ ràng, giọng nói khiến người khác cảm thấy không rét mà run, rợn cả tóc gáy.
"Chính xác!"
Đế Uyên gật đầu nói: "Chỉ cần chúng ta đạt được mục đích
thì tất cả đều xứng đáng!" Để Uyên quay đầu liếc nhìn Ám Dạ Quỷ Vương, mở miệng
Nói xong. hỏi: "Quý tiên sinh, ông có nghĩ Tiêu Nhất Thiên sẽ tin lời tôi vừa nói không?"
"Tin!"
"Cũng không tin!"
Ám Dạ Quỷ Vương nói không chút do dự: "Lời nói của ngài vốn đĩ nửa thật nửa giả. Cậu ta không có lý do gì để không tin ngài, nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức tin hoàn toàn!"
"Tôi nhận được mật báo!"
"Khi cậu ta rời khỏi núi Vạn Nhẫn đã phá hủy hoàn toàn hang động. Xem ra là muốn nhốt bà lão đang sống sờ sờ nhà họ Tiêu đến chết ở bên trong để trút đi mối hận trong lòng. Nhưng tôi nghi ngờ, có thể cậu ta đã tìm thấy căn phòng bí mật ở trong hang động, muốn dùng cách này để che đậy tai mắt người khác!”
"Vì thế!"
"Tôi đã sai người đến điều tra rồi!"
Nghe những lời này...
Đồng tử Đế Uyên đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nói: "Nếu quả đúng như vậy, lúc cậu ta tìm được căn phòng bí mật rồi phát hiện ra thi thể phụ nữ kia, hẳn là có thể đoán ra người phụ nữ đó trước khi chết là cao thủ Minh Cảnh!"
"Thậm chí!"
"Cậu ta sẽ nghi ngờ thi thể phụ nữ đó chính là mẹ ruột của mình, Diệp Ngọc!"
"Thế nhưng!"
"Lúc nãy nói chuyện với tôi, cậu ta lại ngấm ngầm chịu đựng, chưa từng mở miệng hỏi đến việc đó. Hiển nhiên là sợ một đao một kiếm vừa rồi của tôi, lo rằng nếu hỏi tới một chuyện không nên hỏi, sẽ bị tôi giết người bịt đầu mối!"
Ám Dạ Quỷ Vương gật đầu ra vẻ đồng ý: "Có lẽ là như vậy!"
Đế Uyên hừ lạnh: "Xem ra!"
"Quả nhiên là cậu ta đang đề phòng chúng ta!"
"Nhưng mà không sao cả!"
"Kể từ lúc cậu ta bước ra khỏi nhà tù số bốn ở Hải Phòng năm năm trước, cậu ta đã sớm có kết cục dành cho mình rồi!"
"Một kết cục đã định sản!"
"Cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu!"
Nói xong!
Đế Uyên hô lớn lên: "Để thái tử Đế Hạo vào!"
Giọng nói của ông ta giống như tiếng sấm bị bóp nghẹt, phát ra từ bàn thờ dưới lòng đất vang vọng khắp đại sảnh, thị vệ canh gác bên ngoài nhanh chóng đáp lại: "Vâng!"
Sau đó!
Ông ta đi về phía cổng Vĩnh Hòa..
Tại thời điểm đó!
Bên ngoài cổng Vĩnh Hòa, thái tử Đế Hạo đã quỳ ở đó hơn nửa tiếng, thắt lưng đau nhức, hai chân gần như tê dại, đầu gối thì ê buốt thấu tim. Giờ đã là buổi trưa, nên trời vừa nắng lại vừa nóng, mồ hôi tuôn ra thấm ướt bộ quần áo Cấm vệ quân trên người.
Nhưng!
Những nỗi đau trên da thịt vẫn chưa là gì so với nỗi đau đang âm ỉ trong tim.
Hoắc Mãng bị giết!
Đế Hạo đã đánh mất cơ hội đoạt lấy ngai vàng, bởi vì anh biết cho dù đan điền của cha mình là Đế Uyên bị tổn hại, không thể ra khỏi Điện Hùng Loan nửa bước. Nhưng là một cao thủ ám cảnh viên mãn bình thường, nếu chỉ dựa số lợi thế quân số đông, thì không cách nào đánh bại được Đế Uyên!
Lạc đà gầy!
Còn lớn hơn ngựa!
Sở dĩ Đế Hạo âm thầm cấu kết với Hoắc Mãng là vì muốn để Hoắc Mãng đối phó với Để Uyên. Mẹ nó, giờ thì hay rồi, trước khi bọn họ đối đầu với Đế Uyên, Hoắc Mãng đã chết mất xác
trong tay Tiêu Nhất Thiên rồi! Để Uyên lại gọi Tiêu Nhất Thiên vào Hoàng thành, cả hai
Bây giờ cao thủ Minh Cảnh hợp sức cùng nhau thể này thì chơi được cái quái gì nữa đây?
Hơn nữa!
Ở trong dinh thự của Để Uyên, Tiêu Nhất Thiên liền một
mạch giết chết hai mươi mốt trưởng lão của ám cảnh viên mãn dưới quyền của Đế Hạo, chỉ có mười một người trong số đó chạy thoát thân. Với thế lực hiện tại của Đế Hạo, đừng nói là Đế Uyên, ngay cả đấu với Đế Khâm cũng là vượt quá khả năng rồi!
Vì thế nên Đế Hạo mới đến đây!
Đến Hoàng thành chịu đòn nhận tội với Đế Uyên!
Nhưng cũng muốn xin tha mạng cho mình.
Đột nhiên.
Có tiếng bước chân từ xa vọng tới, Đế Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ từ bước ra khỏi Hoàng thành!
Đó là Tiêu Nhất Thiên!
Với công phu của mình chỉ trong vài hơi thở Tiêu Nhất Thiên đã đến trước chỗ Để Hạo đang quỳ, bên trái bên phải đều không đứng, anh ung dung dừng lại ở một vị trí trước mặt cách Đế Hạo một thước!
Vừa nhìn một cái...
Giống như Đế Hạo đang quỳ lạy Tiêu Nhất Thiên vậy...
"Cút đi!"
Đế Hạo biết Tiêu Nhất Thiên đang cố ý làm nhục mình, vì vậy anh trừng mắt về phía Tiêu Nhất Thiên, trông như chuẩn bị thét ra lửa, mặt đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là Hoàng thành!"
"Là kinh thành của gia tộc chúng tao!"
"Không tới lượt một kẻ ngoại tộc như mày chạy lung tung ở đây xúc phạm thái tử!"
Lời vừa dứt, Đế Hạo xoay người đối hướng, ý muốn tránh Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại quyết không chừa mặt mũi cho anh ta, cũng xoay người theo. Anh cứ đứng trước mặt Để Hạo giống như một kẻ huênh hoang khoác lác, muốn nhìn Để Hạo quỳ dưoi chân mình!
Cũng hết cách!
Chính là thái độ ngứa đòn như vậy đấy!
Cúi đầu nhìn Đế Hạo đang quỳ trước mặt, Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoàng thành của gia tộc chúng mày?"
"Ha ha!"
"Thế cơ à?"
"Nhưng thực xin lỗi, tao cứ thích đi lang thang ở Hoàng thành của gia tộc chúng mày, sỉ nhục thái tử của chúng mày như vậy đấy. Thì sao nào?"
"Trông mày có vẻ không phục nhỉ?"
"Nếu không phục"
"Thì nhảy lên cắn tao như một con chó điên đi!"
"Đến đây!"
"Cắn tao này!"
Tâm trạng của Tiêu Nhất Thiên bây giờ không tốt lắm, nếu có trách chỉ có thể trách tên Đế Hạo này xui xẻo, không may chọc phải tổ kiến lửa, chỉ đành làm cái bao tải cho anh trút giận mà thôi!
Bộ dạng như một kẻ bỉ ổi đắc ý.
Anh hệt như một thằng ngứa đòn!
Đế Hạo bị Tiêu Nhất Thiên làm cho phát điên, lồng ngực tức giận như sắp nổ tung, nhưng cấn phải mệnh lệnh của Đế Uyên nên anh ta mới không dám thản nhiên đứng lên, dù có bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng!
Anh ta cố phớt lờ khiêu khích của Tiêu Nhất Thiên, tiếp tục quỳ.
"Đồ chó má!"
"Mày hãy đợi đấy!"
Sau khi đổi đi đổi lại đủ các kiểu cũng không thoát khỏi số phận "quỳ lạy Tiêu Nhất Thiên", Đế Hạo đành chịu thua, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, từng lời từng chữ như rít qua kẽ răng, gầm lên: "Cho dù chết, tao cũng sẽ kéo mày chôn cùng, thắng chó!!"
"Tao mà chết!"
"Thằng khốn kiếp nhà mày cũng đừng mơ sống tiếp!” Nhưng mặc cho Đế Hạo có uy hiếp thế nào, Tiêu Nhất Thiên
cũng chỉ dửng dưng cười nhạt.
Nếu là trước khi đến Hoàng thành gặp Đế Uyên, Tiêu Nhất Thiên còn có thể có chút lo lắng, nhưng hiện tại, Đế Uyên đã cho phép và điều anh đến Nam Cương tiêu diệt Đế Hạo.
Để Hạo!
Nhất định phải chết!
Đối mặt với một kẻ sắp chết như anh ta, tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không để vào mắt rồi!
"Muốn kéo tao chết chung à? Phải xem mày có năng lực đó không đã!"
Tiêu Nhất Thiên khịt mũi: "Nhớ kỹ lời tao nói trước đây, rửa cổ của mày cho sạch sẽ vào, một khi có cơ hội, tao nhất định sẽ tự tay lấy đầu mày!"
Nói xong, cả người Tiêu Nhất Thiên biến thành cái bóng rồi trong nháy mắt mất hút ở cổng Vĩnh Hòa.
Lúc này!
Quân sĩ tới truyền tin vội vàng chạy tới, báo cáo với Đế Hạo: "Thái tử điện hạ, hoàng chủ cho gọi người vào trong!"
Đế Hạo đứng dậy!
Anh ta vươn tay phủi bụi trên đầu gối, quay đầu lại hung hång nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Nhất Thiên rời đi, sau đó mới sải bước đi vào trong hoàng thành, đi như bay thẳng tới điện Hùng Loan!