"Hai nam một nữ này là ai vậy?"
Tô Tử Lam có thể khẳng định trước đây khi làm việc ở công ty, cô chưa từng nhìn thấy ba người này. Hơn nữa, trường hợp trọng đại như hôm nay mà bọn họ lại có thể đi chung với bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt, bỏ rơi đám cổ đông và các quản lý cấp cao ở sau lưng thì có lẽ thân phận không đơn giản.
Ngay lúc Tô Tử Lam đang nghi ngờ khó hiểu, ánh mắt của Tô Thành Đạt đã lướt một vòng trong đám đông, đột nhiên dừng lại trên người Tô Tử Lam, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi vô cùng dữ
tợn.
Ánh mắt chạm vào nhau!
Đáy lòng Tô Tử Lam vang lên tiếng lộp bộp, thầm cảm thấy không ổn.
Bị phát hiện rồi...
Ngay sau đó, Tô Thành Đạt bước nhanh hơn, vô cùng khí thế đi thẳng
đến trước mặt Tô Tử Lam.
Trái tim Tô Tử Lam đập nhanh như sấm, xoay người muốn rời đi.
Trong nháy mắt, dũng khí vừa rồi được Tiêu Nhất Thiên kích thích đã biến
mất không còn chút dấu vết nào.
Ngay trước mặt đám cổ đông, quản lý cấp cao của tập đoàn Tô Doãn,
còn rất nhiều người vậy xem như thếm nếu như Tô Thành Đạt bước qua đây tỏ vẻ châm chọc, nói một ít lời khó nghe thì làm sao Tô Tử Lam xuống đài được chứ?
Dù sao cô cũng là một người phụ nữ mà.
Năm năm qua, cô đã bắt gặp quá nhiều ánh mắt lạnh nhạt và chèn ép ở nhà họ Tô. Bây giờ bị đuổi ra khỏi tập đoàn Tô Doãn, trước khi đi còn phải bị Tô Thành Đạt làm nhục một trận nữa sao?
Cô không cam lòng!
"Chị Tử Lam, sao vậy?"
Nữ nhân viên bên cạnh đưa tay ngăn lại rồi nói: "Chuyện tổng giám đốc mới nhậm chức lớn như vậy, chẳng lẽ chị không muốn tham gia sao?"
"Tránh ra."
Tô Tử Lam đẩy nhân viên nữ đó ra, trầm giọng nói: “Có thể chị không được thoải mái lắm, hôm nay đến công ty cũng chỉ muốn làm thủ tục nghỉ việc mà thôi, việc tổng giám đốc mới nhậm chức không có liên quan gì đến chị cả."
Nói xong, cô sải bước dài đi ra ngoài.
“Hả, nghỉ việc..."
Nữ nhân viên kia nhất thời ngần người tại chỗ, mù mờ nhìn theo bóng
lưng rời đi của cô.
Thân là đồng nghiệp, trước kia Tô Tử Lam từng chịu nhiều tủi thân trong công ty, cô ấy cũng đều nhìn thấy. Bây giờ tập đoàn Tô Doãn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thiên hạ của Tô Chí Công nữa, theo lý thuyết thì Tô Tử Lam nên vui mừng mới đúng chứ.
Tại sao... lại muốn nghỉ việc?
Tô Tử Lam cũng không giải thích, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cô muốn tránh Tô Thành Đạt nên bước đi rất nhanh, cố gắng đi nhanh hơn tốc độ của Tô Thành Đạt giống như sợ bị anh ta đuổi theo vậy.
Thế nhưng ngay khi trở lại chỗ vừa rồi xuống xe, Tô Tử Lam cũng ngây
(Sói Vương Bất Bại)
ngẩn.
"Xe đâu? Người đâu rồi?"
Vừa rồi lúc Tô Tử Lam xuống xe, rõ ràng đã bảo Tiêu Nhất Thiên ở bên ngoài chờ cô, thế nhưng vào giờ phút này, ven đường đậu rất nhiều xe nhưng lại không hề có chiếc Bentley Mulsanne của Tiêu Nhất Thiên.
Trong nháy mắt, cả người như bị sét đánh.
"Khốn kiếp!"
Theo bản năng, Tô Tử Lam thầm nói: “Chẳng lẽ tên kia nhìn thấy tình hình không ổn nên đã bỏ mình lại xe, một mình lái xe chạy đi rồi sao?"
Sau khi sửng sốt một lát, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh mấy lần. Quả nhiên nhìn thấy ở khúc quanh cuối đường có một chiếc Bentley Mulsanne đang vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa.
Không phải Tiêu Nhất Thiên thì còn có thể là ai chứ?
Cả gương mặt Tô Tử Lam đều tái xanh, tức giận giậm chân, nhỏ giọng bật thốt lên: "Tên lừa gạt, tên lừa gạt, tên lừa gạt! Đàn ông đúng là không nhờ vả được mà, ngay thời khắc mấu chốt lại trở nên vô dụng."
"Em họ đang chửi ai thế?"
Ngay tại lúc này, Tô Thành Đạt chạy theo sau. Mặc dù giọng nói Tô Tử Lam rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được lỗ tai anh ta, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Tử Lam về phía cuối đường mấy lần, sau đó hừ lạnh nói: "Đang chửi chồng của em, em rể của tôi, cái tên phạm tội cưỡng hiếp vừa ra mới ra tù kia sao?"
"Không liên quan đến anh."
Tô Tử Lam gio tay muốn đón taxi.
"Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là người làm mai của hai người mà, đương nhiên tôi phải lo chuyện này rồi."
Tô Thành Đạt tiến lên mấy bước, ngăn cản đường đi của Tô Tử Lam: "Ai dô, sắc mặt em họ không tốt cho lắm nhỉ, có phải tối hôm qua ngủ không được ngon không? Em rể nhìn cao to lớn người như vậy, chắc không dày vò 09:17
em trên giường đến mức hỏng cả người luôn chứ?"
"Em nói cậu ta là tên lừa gạt, tôi thật sự rất tò mò cậu ta đã lừa tiền hay
lừa sắc của em đấy."
"Hay là đều lừa cả hai?"
Đúng như Tô Tử Lam dự liệu, miệng chó của Tô Thành Đạt không thể mọc ra ngà voi, câu sau càng khó nghe hơn so với câu trước.
Không ít người đi đường ghé mắt nhìn sang.
Lý Nghiên Phi cũng chú ý đến động tĩnh bên này, vì thế bèn quay đầu nhìn về phía những cổ đông và những người quản lý cấp cao trong công ty dường như đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra. Hôm qua đột nhiên cô ấy nhận được mệnh lệnh của Đoàn Quốc Tuấn bảo rằng phải chạy gấp từ Thành phố Hồ Chí Minh đến Thành phố Hải Phòng để thu mua lại tập đoàn Tô Doãn. Hơn nữa còn tự tay giao tập đoàn vào trong tay một người phụ nữ tên là Tô Tử Lam.
Còn Tô Tử Lam là ai, có dáng vẻ thế nào và tại sao Đoàn Quốc Tuấn phải giao lại tập đoàn Tô Doãn cho Tô Tử Lam thì Lý Nghiên Phi hoàn toàn không biết gì cả.
Đừng nói là cô ấy, ngay cả Đoàn Quốc Tuấn cũng chưa từng nhìn thấy Tô
Tử Lam.
"Chó tốt không cản đường, cút ngay đi."
Tô Tử Lam quát mắng một tiếng, trong lòng đã chìm đến đáy cốc, sợ rằng bản thân đã không thể trốn thoát một kiếp ngày hôm nay rồi.
"Nói rất hay!"
Tô Thành Đạt vẫn đứng đó không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý muốn nhường đường, cắn răng hừ lạnh nói: “Trưa hôm qua ông nội đã nói với bố tôi rằng ông già rồi, không làm nổi nữa, muốn từ chức về hưu, sau đó giao toàn bộ tập đoàn Tô Doãn lại cho tôi và bố tôi."
"Nhưng mà kết quả thì sao chứ?"
"Là cô!"
"Là cô ăn cây táo rào cây sung, trước kia vì mấy đơn đặt hàng đã đi phô trương thanh thế, cấu kết với đám người Triệu Đức Phúc. Bây giờ bị đuổi ra khỏi công ty rồi, thế nhưng chết cũng không hối cải, xúi giục đám người Triệu Đức Phúc mang người đến công ty để gây chuyện, đánh đập tôi và bố tôi khiến ông nội tức giận đến mức nhập viện. Cuối cùng lại để nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh thừa dịp chen vào, chiếm đoạt lấy tập đoàn Tô Doãn."
"Cô nói xem rốt cuộc là tôi cản đường cô hay là cô cản đường tôi, cản đường toàn bộ nhà họ Tô hả?"
Tô Thành Đạt không nghĩ rằng Tô Tử Lam có bản lĩnh cao như vậy, có thể trực tiếp dựa dẫm vào Đoàn Quốc Tuấn. Theo anh ta cảm thấy, chắc chắn là Tô Tử Lam đã cấu kết cùng với đám người Triệu Đức Phúc nên bị đuổi ra khỏi công ty. Bây giờ trong lòng anh ta không thoải mái, thấy đám người Triệu Đức Phúc ra mặt thay cô, tuy nhiên đám người Triệu Đức Phúc lại vô cùng gian xảo, lòng tham không đáy, dựa vào quan hệ với nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh mà thừa dịp lật đổ tập đoàn Tô Doãn.
Cho dù như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là lỗi của Tô Tử Lam.
Tập đoàn Tô Doãn có giá trị rất lớn, mắt thấy sắp rơi vào tay hai bố con
bọn họ, thể nhưng lại có kẻ phá đám.
Làm sao Tô Thành Đạt có thể nhẫn nhịn chuyện này được chứ.
Bây giờ sự căm ghét của anh ta đối với Tô Tử Lam cũng không thua gì sự chán ghét của Tô Tử Lam đối với anh ta. Nếu như không phải ban ngày ban mặt, có nhiều người ở đây thì bây giờ anh ta đã hận không thể kéo Tô Tử Lam vào chiếc xe BMW bên cạnh kia rồi hành hạ một phen, hiếp trước giết sau, hiếp xong rồi giết!
"Anh có ý gì?"
Sắc mặt Tô Tử Lam chợt thay đổi, vô cùng kinh ngạc. Đám người Triệu Đức Phúc đến công ty gây chuyện, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt bị đánh, Tô Chí Công choáng váng phải nhập viện, nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh chiếm đoạt tập đoàn Tô Doãn?
Chuyện bao lâu rồi?
Tại sao không ai nói với cô chứ, cô thật sự không biết gì cả.
"Giả vờ, cô tiếp tục giả vờ đi."
Mặt mũi Tô Thành Đạt vô cùng dữ tợn, ánh mắt hiện lên vẻ âm hàn. Vốn dĩ muốn nhẫn nhịn nhưng gương mặt đầy vẻ vô tội của Tô Tử Lam rơi vào trong mắt anh ta thì chính là một loại khiêu khích châm chọc vô cùng lớn.
Khiến anh ta không thể nhịn được nữa.
Vì thế, Tô Thành Đạt hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy tối hôm qua cô ngủ với cái tên tội phạm cưỡng hiếp kia đến mức đầu óc mê muội rồi, hôm nay bỏ hết mặt mũi để đến đây xem trò cười của tôi đúng không? Được thôi, ông đây sẽ để cô xem cho đủ."
Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên anh ta đã nâng tay phải lên mạnh mẽ giáng một cái tát về phía gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lam...