Vì vậy Thương Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Ngao Thụy, sau đó ông ta quát lên: "Đây là học viện, cậu không được làm loạn!" "Làm loạn?"
Ngao Thụy nhìn về phía Thương Thịnh, hiên ngang không sợ "Trưởng lão Thịnh, các học trò trong học viện khiêu chiến với nhau, công bằng mà chiến đấu, chỉ cần hai bên đồng ý thì cho dù là đấu sinh tử thì cũng phù hợp với quy tắc của học viện!” "Đúng không!"
Thương Thịnh sắc mặt càng khó coi!
Học viện Đạt Ma có đồng đảo học trò, hầu hết đều đến từ các gia tộc lớn trong và ngoài kinh đô, đăng sau có thể lực gia tộc chống lưng, quan hệ giữa các gia tộc lớn cũng rất phức tạp!
Vì lẽ đó nên có rất nhiều gia tộc của các học trò có bất bình và vướng mắc nên không thể tránh khỏi thù địch. Học viện Đạt Ma chi là một nơi để học tập nên họ không muốn tham gia vào các cuộc chiến giữa các gia tộc lớn!
Cứ như vậy thì học viện Đạt Ma đúng là có quy định rất rõ ràng, chỉ cần cả hai bên đều cam tâm tình nguyện và giải quyết ân oản thông qua một cuộc đấu công bằng thì học viện vẫn cho phép và sẽ không can thiệp để ngăn chặn điều đó!
Chính vì năm bắt được điều này cho nên Ngao Thụy mới có thể đứng ra dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà quang minh chính đại trả thù rửa hận! "Ha ha!"
Ngay sau khi Ngao Thụy vừa dứt lời thì đó nương theo đó một tiếng cười khẽ, một ông già bước tới đây, vừa đi vừa nói: “Anh Thịnh, đó là một điều tốt cho các học trò rèn luyện và học hỏi lẫn nhau hơn nữa còn có câu không đánh thì không quen biết không phải sao! Họ có thể lấy sở trường bù sở đoản, nói không chừng còn có thể giải quyết ân oán với nhau, bọn họ còn trẻ tuổi sung sức, vừa ở cái tuổi hừng hực sức sống, bây giờ gặp nhau muốn đánh thì để bọn họ đánh đi!" "Huống chi gần đây thì thanh danh của bạn Thiên đây đã vô cùng lan xa, thành tích chín mươi chín mét của cậu ta đã uy chấn Đại Hoa chúng ta. Những người muốn khiêu chiến với cậu ta thì tôi e răng không chi có Ngao Thụy, anh có muốn cản thì cũng không thể ngăn cản được!”
Nói xong thì ông già đó liec nhìn Ngao Thụy, chuyển đề tài nói: "Tuy nhiên, đại hội võ thuật toàn viện sẽ sớm được tổ chức rồi, quyết chiến sinh tử cũng không thích hợp låm! Theo tôi thấy thì tốt hơn là chỉ nên bàn về phần thắng bại mà thôi, chỉ cần đánh đến khi đối phương chủ động thừa nhận mình thua là được rồi!”
Nghe thấy câu nói này thì bao gồm cả Tiêu Nhất Thiên, mọi người đều sửng sốt! "Người này là ai?"
Tiêu Nhất Thiên không biết ông già không quen biết đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng có thể thấy khí tức trong cơ thể ông ta vô cùng mạnh mẽ, giống như hai huynh đệ Thương Triết và Thương Thịnh. Ông ta hằn là một cao thủ bán bộ Minh Cảnh! "Mai Đại Vũ!"
Đứng bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, Chung Anh Tuấn nhỏ giọng thì thầm: "Lãnh đạo hiện tại của nhà họ Mai ở kinh đô!" "Nhà họ cũng giống như nhà họ Ngao, nhà họ Mai cũng là một trong những gia tộc quyền lực nhất ở kinh đô. Mai Đại Vũ nhận chức trưởng lão trong học viện, ngồi ngang hàng với trưởng lão Thịnh. Cá hai đều là cao thủ trong bán bộ Minh Cảnh!" "Còn anh cả Mai Chấp Lê của Mai Đại Vũ thuộc thế hệ danh tướng lập công lớn trong chiến tranh, ông ta đã gần tám mươi tuổi nhưng mà bảo đao vẫn chưa mòn!" "Chỉ tiếc là.." "Trong cuộc chiến quốc gia trước đây với Đại Hạ, thì ông ta không may gặp nạn, bị sói vương bắc cảnh Tiêu Nhất Thiên của Đại Hạ giết chết, chết trên chiến trường!" "Bởi vậy nên nhà họ Mai bây giờ nằm dưới sự kiểm soát duy nhất của Mai Đại Vũ. Cái chết của ông ta đã đã làm tổn hại rất nhiều đến danh tiếng của nhà họ Mai và địa vị của họ cũng giảm sút. Lần này, đại hội võ thuật toàn viện có mối quan hệ đến ứng cử chức hiệu trưởng của học viện Đạt Ma, Mai Đại Vũ hần là muốn nhân cơ hội này để giành được vị trí hiệu trưởng để cứu lấy sự suy tàn của nhà họ Mai!" "Bạn Thiên đột nhiên xuất hiện, lại có thiên phú kinh người, đó là biển số lớn nhất trong đại hội võ thuật toàn viện!" "Chính vì lý do này cho nên Mai Đại Vũ bước ra hỗ trợ Ngao Thụy vào lúc này, rõ ràng là ông ta muốn dùng tay của Ngao Thụy để ngăn bạn Thiên tham gia đại hội võ thuật toàn viên.." Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Nhà họ Mai!
Mai Chấp Lễ!
Nghe Chung Anh Tuấn giới thiệu thì trong lòng Tiêu Nhất Thiên run lên, không khỏi sửng sốt!
Mẹ nó, đây con mẹ nó thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, đi đến đây đều gặp lại kẻ thù của mình. Đầu tiên đó là nhà họ Ngao, giờ là nhà họ Mai! Ngao Tuấn Thần chết trong tay Tô Tử Lam còn Mai Chấp Lễ là do Tiêu Nhất Thiên giết chết!
Hay lắm!
Nhà họ Ngao cũng tốt, nhà họ Mai cũng được, họ đều là những thế lực siêu cường ở kinh đô Đại Hoa. Nếu để họ biết "Điêu Tạc Thiên" đang đứng trước mặt họ lúc này chính là kẻ thù của họ, Vua Sói Tiêu Nhất Thiên thì thật sự khó có thể tưởng tượng bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào? Sau đó thì họ sẽ lại có phản ứng gi?
Ôi trời ơi!
Bọn họ chắc chắn sẽ lao lên ngay lập tức, băm Tiêu Nhất Thiên thành trăm ngàn mảnh, lột da róc thịt đúng không? Tiêu Nhất Thiên không nói nên lời!
Nó thực sự đáng nhớ!
Điều mà Tiêu Nhất Thiên không biết là trước đây anh đã ở chiến trường bắc cảnh năm năm, hoành hành ngang dọc, giết vô số kẻ thù. Mà trong những tưởng và binh sĩ Đại Hoa kia đều là con cháu của gia tộc lớn, mà những thành viên trong những gia tộc kia lúc này đang đứng trong đám đông rộng lớn xung quanh để chờ xem trò cười của anh!
Vì lẽ đó một khi danh tính thực sự của Tiêu Nhất Thiên được tiết lộ thì những người có thù hận với an và muốn lột da tróc thịt anh thì làm sao chỉ là thành viên của nhà họ Ngao hay nhà họ Mai được chứ?
Không còn cách nào, ai bảo Đại Hoa và Đại Hạ liên tục thù địch và chiến tranh? Từ lúc Tiêu Nhất Thiên bước vào lãnh địa của Đại Hoa thì anh cũng xem như là đã tiến sâu vào trong trai địch, mỗi bước đi đều kinh tâm động phách, kẻ địch ở khắp mọi nơi! "Ngao Thụy!"
Mai Đại Vũ sau khi nói xong thì liền hỏi Ngao Thụy: “Cậu nghĩ như thế nào về đề nghị của ông già này?" "Điều này.."
Ngao Thụy do dự một chút, khi anh ta bắt gặp ánh mắt của Mai Đại Vũ, liền từ trong ánh mắt của ông ta dường như hiểu ra điều gì đó nên gật đầu nói: “Tôi đồng ý! Chỉ cần Điều Tac Thiên đồng ý nhận thua thì tôi hứa sẽ không giết anh ta!"
Đúng vậy!
Không giết người nhưng mà anh ta vẫn có thể làm bị thương hoặc tàn tật phải không?
Ngao Thụy không ngốc, anh ta đương nhiên biết ý đồ của Mai Đại Vũ, vì vậy anh ta thẳng thẳng hợp tác với Mai Đại Vũ, một người xưởng một người họa, đánh cho Tiêu Nhất Thiên này tàn phế. Ngày mốt anh không thể tham gia đại hội võ thuật thì anh ta cũng xả được giận trong lòng, Mai Đại Vũ cũng được toại nguyện, nó cũng xem như là nhất cữ lưỡng tiện, mỗi người đạt được thử mình cần! "Bạn Thiên!"
Ngay sau đó thì Mai Đại Vũ lại nhìn Tiêu Nhất Thiên và hỏi: "Cậu có tiếp nhận lời đề nghị của ông già này "Sư đệ Thiên, không
Lục Vy Anh nắm lấy cánh tay Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nhắc nhở: "Tuyệt đối không tuyệt đối không nên đồng ý với bọn "Trưởng lão Vũ đúng không?"
Tiêu Nhất Thiên ôm eo thon của Lục Vy Anh và nhẹ hai lần để thể hiện sự an ủi, sau đó nhìn về phía Mai Đại Vũ, gật đầu nói: nghị của ông cũng tốt, nó rất công
Nghe thấy câu nói này thì cả Mai Đại Vũ và Ngao Thụy đều trông rất vui vẻ, trong khi Thương Triết và Thương Thịnh, Lục Vy Anh, và Chung Anh Tuấn thì thót tim! "Cái
Tuy nhiên, khi Mai Đại Vũ đang định tiếp tục nói chuyện thì Tiêu Nhất Thiên không cho ông ta cơ hội mở miệng, sau đó lại lắc đầu nói: “Tuy nhiên, tôi không có hứng thú với đề nghị của ông!" “Cậu!”
Nụ cười vừa mới nở của Mai Đại Vũ đột nhiên đóng băng trên mặt!
Ngao Thụy tức giận nói: “Mày không dám?" "Dám chứ! "Tôi đương nhiên là dám!”
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn Ngao Thụy một cái, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, thản nhiên nói rất khinh thường: "Đáng tiếc, muốn thách thức tôi thì anh vẫn không xứng! Nếu anh nói muốn thách đấu, tôi nhận lời thách đấu của anh chẳng phải rất xấu hổ
Sắc mặt của Ngao tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy như thế nào mày mới nhận lời thách của tao?" "Thật ra thì cũng rất đơn giản!”
Tiêu Nhất Thiên dường như đã sớm nghĩ ra được điều kiện, vậy anh nói không do dự: “Hay là, trước mặt mọi người anh hãy quỳ xuống lạy tôi ba lần, van xin tôi đấu với anh!" "Chỉ cần anh quỳ xuống van xin tôi, tôi sẽ nhận lời thách đấu của anh, cổ hết sức mà tự minh ra tay, thay liệt tổ liệt tông của nhà họ Ngao mà đánh cho anh một trận!” "Anh cảm thấy thể nào?" Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Âm!
Nổ tung!
Khoảnh khắc lời nói của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt thì đám đông mênh mông xung quanh anh nổ tung ngay lập tức, bất kể là học trò của học viện, hay những học trò khác của các chi nhánh từ khắp nơi trên Đại Hoa, bao gồm Thương Triết, Thương Thịnh hay Mai Đại Vũ, tất cả người lại một lần nữa bị sốc bởi lời nói của Tiêu
Nhất Thiên!
Mẹ nó!
Thật con mẹ nó không biết xấu hổ mà!
Ngược lại, những học trò từ chi nhánh thành Thanh Thủy đến cùng đều tương đối bình tĩnh, phảng phất như là đã quen với việc này, Vương Thái quay đầu nhìn Trần Nhất nhún vai, nói thầm: “So với tài năng của cậu ta thì tôi càng khâm phục lòng dũng cảm và sự vô liêm si của cậu ta hơn!"
Trần Nhất không thể không xác nhận lại: “Tên này là tai họa, sau này học viện kinh đô hắn hắn là sôi nổi rồi!"
Đúng vậy!
Toàn bộ học trò ưu tú của học viện Đạt Ma đều tập trung trong đại hội võ thuật toàn việt lân này, sự xuất hiện của Tiêu Nhất Thiên sẽ chỉ làm cho thời đại hưng thịnh này càng thêm náo nhiệt mà thôi!
Am!
Nghe những lời bàn tán xung quanh và cảm nhận những ảnh mắt chế giễu xung quanh mình, làm sao Ngao Thụy có thể chịu đựng được? Một tiếng nổ vang, hắc ám năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể anh ta hoàn toàn bộc phát, không cần biết Tiêu Nhất Thiên có nhận lời thách đấu của anh ta hay không, lòng bàn chân của anh ta đột nhiên giam một cái nhảy lên cao, giống như một con hổ vồ lấy đồ ăn, trực tiếp hung hăng mà hướng về phía Tiêu Nhất Thiên!
Một quyền!
Anh ta đập về phía đầu Tiêu Nhất Thiên và hét lên một cách tức giận: “Đồ khốn kiếp! Tao muốn mạng con chó của mày!"
Chuyện này xảy ra đột ngot!
Đổi với Ngao Thụy, một cao thủ ở Ám cảnh hậu kỳ thì khoảng cách dưới năm mét gần như nháy mắt đã đến, tiếng mảng vừa vang lên thì anh ta cũng đã vô lên trước Tiêu Nhất Thiên rồi! Nhìn thấy như vậy thì mọi người trong lòng bống nhiên run lên bần bật! "Làm càn!"
Tuy nhiên, không cần Tiêu Nhất Thiên tự mình ra tay, cũng là lúc Ngao Thụy nổi điên đánh giết một khắc đó thì Chung Anh Tuấn đang đứng cạnh Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó năng lượng bùng phát. Ông ta đi ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên, giơ một cú đấm đón lấy nằm đấm của Ngao Thụy! "Am!"
Là một giảng viên tại chi nhánh thành Thanh Thủy thì Chung Anh Tuấn chính là ám cảnh viên mãn và ông ta đương nhiên là thừa sức để đối phó với Ngao Thụy. Ông ta lấy cứng đối cứng, dùng nằm đấm trực tiếp đánh Ngao Thụy đang vot lên phía trước mà đấm bay ra ngoài!
Chỉ có điều đây là trước cổng học viện kinh đô, thân phận của Ngao Thụy cũng không tâm thường, vì vậy, Chung Anh Tuấn đã ra tay rất đúng mực, ông ta chỉ đánh Ngao Thụy về phía sau, nhưng không cố ý làm anh ta bị thương!
Bộp bộp bộp!
Ngao Thụy bay ngược về phía sau mấy mét, sau khi tiếp đất liền lùi lại ba bước để ổn định dáng người, vẻ mặt vốn đã ảm đạm khó thấy đến cực điểm! "Tôi sẽ nói lại lần nữa!"
Thương Thịnh đứng lên, lạnh lùng nói: "Đây là học viện, không được phép làm loạn! Nếu bạn Thiên không nhận thách đấu thì đó chính là tư đấu!" "Điều này không phù hợp với nội quy của học viện!"
Thương Thịnh hiện tại đang thẳng về phần lý lẽ, lại là trưởng lão, ông ta tự nhiên là khí thế hừng hực, ngay cả Mai Đại Vũ cũng tức giận trong lòng cũng không nói ra được phản bác! "Anh Vy, chủng ta đi thôi!"
Tiêu Nhất Thiên ôm Lục Vy Anh và nói với Thương Thịnh: “Trưởng lão Thịnh, chúng tôi đã đi đường một ngày, ngồi xe mệt nhọc nên chúng tôi muốn về phòng nghỉ ngơi sớm. Bây giờ còn muốn phải phiền trưởng lão dẫn đường cho chúng tôi!” "Được!"
Thương Thịnh gật đầu, trực tiếp dẫn Tiêu Nhất Thiên và những người khác vào học viện!
Lúc ông ta xoay người rời đi, Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn Ngao Thụy, ánh mắt kiêu ngạo như muốn nói: "Anh muốn thách thức tôi sao? Muốn đánh bại tôi? Muốn giết tôi? Tôi con mẹ nó sẽ không đánh với anh đâu! Tôi không những sẽ không đánh với anh mà một đêm xuân tiêu đảng giá ngàn vàng, tôi còn muốn đưa vợ chưa cưới của anh phòng làm mấy chuyện vận động làm cho anh tức chết đi! Không phục?Nếu anh không phục thì lại đây cần tôi đi!"
Vẻ mặt hả hê của Tiêu Nhất Thiên khi cười trên nỗi đau của người khác khỏi nói có bao nhiêu khốn nạn khinh người!