Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên lâm vào nguy hiểm, Đỗ Tuyết Mai lập tức hoảng sợ, bà cụ vội nói: “Ba trăm năm mươi triệu, tôi cho! Chỉ cần các người đừng làm hại Nhất Thiên, bây giờ tôi đi lấy tiền cho các người!"
Nói xong bà cụ quay người đi vào trong tiệm lấy tiền.
Trước đây bà cụ đơn thân một mình, đối mặt với vẻ hùng hổ hăm dọa của Vương Diệu Linh và tên đầu vàng này, Đỗ Tuyết Mai đều cố gắng kiên cường không đưa tiền cho bọn chúng, cứng đầu muốn nói lý lẽ, phải trái đúng sai với bọn chúng.
Còn bây giờ, khi Tiêu Nhất Thiên gặp phải nguy hiểm, bà cụ chỉ có thể lập
tức thỏa hiệp.
Tiêu Nhất Thiên cũng không có cản bà cụ đi vào lấy tiền.
Bởi vì cảnh tượng tiếp theo có thể sẽ hơi tàn bạo đẫm máu, nếu như để Đỗ Tuyết Mai nhìn thấy, ngược lại không tốt.
"Xem như bà già này biết điều."
Vương Diệu Linh hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Đỗ Tuyết Mai,
å ta càng thêm đắc ý vênh váo, quay đầu nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, khinh thường nói: “Đúng thật không hổ danh là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, vốn tưởng rằng thằng nhóc như mày là kẻ mạnh giấu kĩ không lộ diện, thì ra cũng chỉ là đồng thau nhát gan như chuột."
"Hứ, đồ yếu kém!"
Vương Diệu Linh càng nói càng sảng khoái, hận không được đem những
từ ngữ tổn thương người khác tích lũy trong đầu một hơi nói ra hết toàn bộ tất cả dùng trên người của Tiêu Nhất Thiên.
Vì dù sao cơ hội ra vẻ như vậy giống hôm nay ả ta hiếm có cơ hội có
được.
"Nói xong chưa?"
Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nói, bốn mắt nhìn nhau với Vương Diệu Linh: "Tôi cũng cho các người hai sự lựa chọn, một là đợi bà của tôi ra đây rồi cúi lạy tạ tội với bà, lạy tới khi bà tha thứ cho các người mới thôi."
"Hai là..."
"Hai là gì, mày có thể làm gì được tao?"
Không đợi Tiêu Nhất Thiên nói xong, trên mặt của Vương Diệu Linh đây sự khinh bỉ nói: “Không lẽ mày còn muốn động tay đánh tao?"
"Đến đây, đánh tao đi này."
Vương Diệu Linh đứng ở phía sau tên đầu vàng, đưa tay chỉ vào mặt mình khiêu khích nói: “Nếu như mày dám động tay thật thì bà đây kính mày là thằng đàn ông, vừa đúng lúc, mặt của bà đây mấy ngày nay đang ngứa ngứa đấy, không chịu đánh một chút cũng không thoải mái."
"Hay là mày giúp cho bà đây sảng khoái thoải mái chút được không?"
Biểu cảm mất hết tính người trên mặt của Vương Diệu Linh thật sự rất thiếu đánh, đừng nói Tiêu Nhất Thiên, ngay cả những hàng xóm láng giềng xung quanh đang vây quanh xem cũng có chút không nhìn được nữa rồi. Nếu không phải sợ hãi đám đầu vàng đó, bọn họ rất muốn xông qua đó cho cô ta một bạt tai thật mạnh mà.
"Ha ha ha ha ha..."
Đám đầu vàng đó cười vang, người dẫn đầu một chân đạp trên bàn nuốt lời: “Ông đây bây giờ đổi ý định rồi, đền tiền, chui đũng quần, một thứ cũng không thể bớt!"
"Bà của mày phụ trách đền tiền, còn mày phụ trách chui..."
Bụp!
Hai từ "đũng quần" kẹt lại trong họng của tên đầu vàng còn chưa nói ra miệng, đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên cứ luôn bị vây quanh trong chính giữa không động đậy, ngang tàn ra tay rồi.
Một đấm, đấm trên bụng của một tên đầu vàng trong số đó.
Tên đầu vàng đó trở tay không kịp, đừng nói ngăn cản, thậm chí ngay cả
động tác của Tiêu Nhất Thiên cũng chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy trên bụng đột nhiên ập đến một cơn đau đớn, sau đó cả người giống như một pháo đạn bị bắn ra ngoài, víu một cái thì bay mất tiêu.
Rớt xuống một cái cây nát ở cách chỗ này hai mét.
Ngất xỉu tại chỗ, không có gào thét thê thảm.
"Đây, đây đây..."
"Chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi xảy ra gì vậy?"
Động tác của Tiêu Nhất Thiên thật sự quá nhanh rồi, đến mức tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy được kết quả mà không nhìn thấy quá trình, chỉ một thoáng chớp mắt ngắn ngủi thì tên đầu vàng đó đã xuất hiện ở ngoài hai mét, từ đang đứng biến thành đang nằm, từ tỉnh táo biến thành hôn mê.
Ảo thuật cũng không dám biểu diễn như vậy!
Ừng ực!
Vương Diệu Linh và mấy tên đầu vàng còn lại toàn bộ đều đờ người ra, nụ cười cứng ở trên mặt. Tên đầu vàng dẫn đầu đó nuốt mạnh nước bọt, đem hai từ "đũng quần" kẹt ở trong cổ họng với nước bọt cùng nhau nuốt vào trong
bụng.
Sau đó không dám tin được hỏi lại: “Thằng nhãi kia, là mày làm phải
không?"
"Không thấy rõ à?"
Tiêu Nhất Thiên hỏi ngược một câu, tiếp theo sau đó lại đấm thêm một
đấm.
(Sói Vương Bất Bại)
Bup!
Tên đầu vàng thứ hai bắn vọt ra ngoài giống hệt nhau như tên đầu vàng đầu tiên, cũng ngất xỉu tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
"Bây giờ thấy rõ rồi chứ?"
Sau đó, là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...
Trước sau không đến mười giây, đám đầu vàng bao vây xung quanh Tiêu Nhất Thiên một người tiếp đến một người bay ra ngoài, hiện tượng chấn động lòng người đó quả thật khó có thể diễn tả. Bạn đã coi qua phim điện ảnh “Kung Fu" của Châu Tinh Trì chưa?
Giống như thật!
Đá người thì giống đá bóng, đánh người thì giống đánh bóng chuyền,
đánh ai là người đó bay.
Vì lí do Vương Diệu Linh đứng ở phía sau một tên đầu vàng trong đó, nên khi tên đầu vàng đó bắn ra ngoài liền trực tiếp đập vào người cô ta, hai người thành đôi thành cặp vấp ngã dưới đất.
May mắn Vương Diệu Linh bị té cái ngã nhưng cũng không có hôn mê.
Quá trình rất ngắn ngủi.
Nhưng sự chấn động thị giác mang đến không phải bình thường, tất cả mọi người đều trừng to đôi mắt, một biểu cảm kinh sợ như trời sáng mà nhìn thấy ma. Theo bản năng lùi rồi lại lùi, lùi thêm nữa về sau, kéo ra khoảng cách với Tiêu Nhất Thiên.
Đứng ở trước mặt của Tiêu Nhất Thiên chỉ còn lại tên đầu vàng một chân
đạp trên bàn đó thôi.
Lạch bạch!
Tên đầu vàng đó run tay, cây gậy bóng chày trong tay tuột tay trượt xuống, đập phải chân của mình, sau khi tận mắt chứng kiến thân thủ sấm chớp của Tiêu Nhất Thiên, trái tim của anh ta run rẩy, lưng toát mồ hôi lạnh. Mi mắt giật mạnh, da đầu tê tái, ngay cả dũng khí ra tay cũng không có rồi.
Ào ào...
Thậm chí, nhất thời không nhịn được, trong đũng quần đang mở ra truyền ra một tiếng nước chảy nhẹ, nhanh chóng vẽ ra một bản đồ không quy tắc trên quần.
"Vừa rồi mày nói, để tao chui đũng quần của mày phải không?"
Tức giận trong lòng của Tiêu Nhất Thiên chưa tan biến, lạnh lùng trên
mặt không giảm bớt, kéo dài hai bước thành một đi đến trước mặt tên đầu vàng đó, thân hình cao một mét tám lăm, còn cao hơn tên đầu vàng đó năm sáu phân.
"Tôi, tôi..."
Tên đầu vàng đó mau chóng rút chân phải đạp trên bàn về lại, hai chân khép lại thật chặt với nhau, đâu còn có một chút ít dáng vẻ càn quấy trước
đó?
Bộ dạng sợ hãi rụt rè giống như một con chó già bị dọa cho kinh sợ!
Chui đũng quần?
Chui cái rắm đũng quần ấy!
Bây giờ anh ta hận không khép hai chân lại thành một được, đề đũng quần của mình biến mất trên thế giới này.
Người thích sỉ nhục người khác, cũng sẽ có lúc bị người khác sỉ nhục lại.
Làm việc sai trái thì đều phải trả giá.
Tiêu Nhất Thiên không có cho anh ta cơ hội mở miệng xin tha, nắm lấy cổ
tay phải của anh ta, bỗng nhiên dùng sức bẻ ngược lại, kèm theo một tiếng trong vẻo răng rắc, và một tiếng thét thê thảm a a a.
Tay phải của tên đầu vàng đó bị bẻ gãy tại chỗ, xương khớp vỡ vụn!
"Vừa rồi mày nói để bà tao đền tiền phải không?"
Tiêu Nhất Thiên lại hỏi.
"Đại... đại ca, ông lớn! Tôi sai... tôi sai rồi. Là tôi có mắt không biết núi thái sơn, mạo phạm bà của ngài đây rồi, cầu xin anh, xin anh nương tay cho,
tha..."
(Sói Vương Bất Bại)
"A!"
Một câu vẫn chưa nói xong tay trái cũng bị bẻ gãy.
Tiêu Nhất Thiên vừa rồi tay đấm một người, chân đá một người, đánh ngất hết toàn bộ tên đầu vàng khác. Nhưng chỉ để lại riêng thằng dẫn đầu này chính là không muốn lãng phí thời gian vào những người không mấy quan trọng đó.
Nhưng người dẫn đầu, nhất định phải nghiêm trị!
"Quỳ xuống!"
Sau khi đôi tay của anh ta gãy mất, Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn anh ta từ trên cao xuống, thuận miệng hừ lạnh một câu, liền mang theo một luồng khí thế không được phép chối cãi lại: “Nhớ lấy lời vừa rồi tao nói, quỳ cho tới khi bà tao tha thứ cho bọn mày mới thôi!"
"Nếu không, chết đi!"
Thình thịch!
Tên đầu vàng đó nhịn cơn đau, gân xanh trên cổ nổi lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống như thác nước. Lúc này đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Nhất Thiên, anh ta không dám có bất kì do dự nào, Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời thì anh ta liền quỳ xuống.
Anh ta có cảm giác vô cùng mãnh liệt, nếu như anh ta không làm theo, có lẽ Tiêu Nhất Thiên thật sự dám lấy mạng của anh ta!
Tiêu Nhất Thiên mặc kệ anh ta, anh quay người nhìn sang Vương Diệu
Linh.