Mục lục
Sói Vương Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm Sơn!

Trên độ cao ngàn trượng!

Độ cao gần bốn nghìn mét so với mặt nước biển, dưỡng khí trong Cửu Trùng Thiên loãng, gió núi rét lạnh thấu xương!

Mà lúc này!

Đệ tử của nhà họ Lục và hậu bối nhà họ Phùng đều đã tiến vào trong hang động Lục Trọng Thiên, Thất Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên, theo sau Tiêu Nhất Thiên vẫn như cũ, chỉ còn lại Sói Đồng, Sói Ảnh, Sói Hồn, Lý Khai Sơn và Đế Hinh, cùng với Lục Băng Hàn, Phùng Diệc Bang, còn có cao thủ cảnh giới viên mãn của nhà họ Phùng!

Lát nữa Tiêu Nhất Thiên tiến vào hang động ở Kiểm Sơn, tất nhiên phải dẫn Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đi cùng!

Rất trùng hợp, Cửu Trọng Thiên còn lại tám hang động, bọn họ tám người, mỗi người một cái! "Vào đi thôi!"

Lúc đi qua hang động đầu tiên ở Cửu Trọng Thiên, Phùng Diệc Bang liếc mắt ra hiệu với cao thủ cảnh giới viên mãn của nhà họ Phùng, tuy cảnh giới của Lục Băng Hàn thấp hơn bọn họ, nhưng quan hệ giữa Lục Băng Hàn và Tiêu Nhất Thiên tốt hơn bọn họ một chút, cho nên bọn họ rất tự giác xếp Lục Băng Hàn ở phía trước!

Nhưng mà lúc tới hang động thứ hai ở Cửu Trọng Thiên,

Phùng Diệc Bang đang định tiến vào, bỗng nhiên Lục Băng Hàn nói: "Gia chủ Phùng, hang động này để tôi vào.." Sau khi nói xong, ông ta liền cướp vào trước Phùng Diệc Bang, không chút do dự bước vào trong hang động!

Rất rõ ràng, chênh lệch cảnh giới còn đó, nhà họ Phùng là gia tộc đứng đầu tỉnh Sơn Hành, hiện giờ nhà họ Cao nhà giàu có nhất tỉnh Đông Hà đã xong đời, rất có khả năng nhà họ Phùng sẽ nhân cơ hội hư mà vào, tiến quân tỉnh Đông Hà, thay thế nhà họ Cao ở tỉnh Đông Hà, so thân phận địa vị với Phùng Diệc Bang, Lục Băng Hàn thật sự hơi xấu hổ!

Phùng Diệc Bang sửng sốt một lát, chỉ trong nháy mắt liền hiểu rõ dụng ý của Lục Băng Hàn, cho nên không ngăn cản!

Đến hang động thứ ba, Phùng Diệc Bang mới đi vào!

Kế tiếp, Sói Ảnh, Sói Đồng... Mỗi lần đi qua một hang động, bọn họ sẽ có một người đi vào, lúc đi tới hang động thứ bảy ở Cửu Trọng Thiên, Lý Khai Sơn gật đầu với Tiêu Nhất Thiên, sau đó bước vào trong hang động!

Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam, dẫn theo Tô An Nhiên, bên cạnh chỉ còn mình Đế Hinh! "Đế Hinh!"

Nếu đã rời khỏi kinh thành, Tiêu Nhất Thiên cũng hoàn toàn sửa lại miệng, không còn gọi quận chúa điện hạ Đế Hinh nữa, không còn đối đãi Đế Hinh như quận chúa, anh quay đầu, liếc mắt nhìn Đế Hinh một cái, mở miệng hỏi: “Trên người cô mang huyết mạch hoàng tộc, tuy chưa từng tu tập võ đạo, nhưng mưa dầm thấm đất, hẳn là biết kích hoạt huyết mạch của mình thể nào đúng không?" “Ừm!”

Đế Hinh gật đầu, đáp: “Tôi nghĩ tôi có thể!"

Tục ngữ nói, không có nếm qua thịt heo, người nào còn chưa thấy heo chạy?

Huống chi, từ nhỏ Đế Hinh đã lớn lên ở bên trong chuồng heo, bên cạnh đều có một số “heo” thực lực ám cảnh, cô ta chưa từng học, cũng không có nghĩa là cô ta không hiểu phương pháp trong đó! "Vậy là được rồi!"

Tiêu Nhất Thiên nhắc nhở: “Băng dày ba mét, không phải ngày lạnh, võ đạo tu hành cũng như vậy!" “Đi vào hang động này, kích hoạt huyết mạch của bản thân!" “Sau này, con đường tu hành mênh mang, bụi gai nhấp nhô vô số, khác một trời một vực cuộc sống thiên kim tiểu thư của cô lúc trước, cô cần phải suy nghĩ rõ ràng!"

Đúng vậy!

Một bên là quận chúa hoàng tộc, cẩm y ngọc thực! Một bên là lưu lạc thiên nhai, ăn gió nằm sương!

Quả thực là một trời một vực! “Tôi biết!”

Để Hinh lại gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng kiên định nói: “Ý tôi đã quyết, cho dù chết cũng không hối hận!"

Là một phụ nữ, tuy cơ thể Để Hinh yếu đuối, nhưng tâm trí và tính cách thì vô cùng kiên nghị!

Điểm này, từ quyết tâm của cô ta và đoạn tuyệt quan hệ bố con với Để Tiêu, có thể nhìn ra được! 

Lúc này, mấy người đi tới chỗ hang động thứ tám của Cửu

Trọng Thiên! “Được rồi!”

Tiêu Nhất Thiên không khuyên nữa, ra hiệu: “Đi đi!” “Đi mở nhân sinh mới của cô đi!”

Để Hinh nhìn hang động Kiếm Sơn đèn đuốc sáng trưng vài lần, sau đó nghiến răng, xoay người sang chỗ khác, kiên quyết dứt khoát một mình tiến vào!

Đúng như lời Tiêu Nhất Thiên nói, một bước này bước ra, Đế Hinh sẽ mở ra nhân sinh mới của cô ta!

Nhìn bóng dáng Đế Hinh biến mất ở hang động Kiếm Sơn sâu không thấy đáy, lúc này Tiêu Nhất Thiên mới tiếp tục đi dọc theo bậc thang Bàn Long tiến về phía trước, một nhà ba người bọn họ đi trên vách núi, hình ảnh ẩm áp nhưng hơi bi thương! "Bố!"

Tô An Nhiên đột nhiên hỏi: “Chú Sói và dì Hinh đều vào trong động rồi!" “Chúng ta đi vào trong động đi!" “Sau đó, còn có thể cứu mẹ đúng không?"

Đúng vậy, sau khi đi vào trong động còn có thể cứu Tô Tử

Lam sao?

Tiêu Nhất Thiên đang tự hỏi mình! “Có thể!".

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu cười, động viên tinh thần Tô An Nhiên, cũng động viên tinh thần mình, gật đầu nói: “Nhất định có thể!" “Ừm!” “Vậy bố, chúng ta đi mau, chúng ta đi nhanh đi!" “An Nhiên đã sắp không đợi kịp rồi!" Sau khi nói xong, Tô An Nhiên bước nhanh hơn, đón gió núi rét thấu xương, vui mừng nhảy nhót chạy chậm, vô cùng vui vẻ nhảy nhót, đầy hứng thú chạy vào một hang động Kiếm Sơn!

Năm mươi mét!

Một hang động cuối cùng ở Cửu Trọng Thiên, cũng là hang động gần đỉnh Kiếm Sơn nhất, nhưng dù vậy, hang động cách với đỉnh núi vuông góc khoảng năm mươi mét! Mà bậc thang Bàn Long, cũng vừa vặn xây dựng tới cửa vào hang động cuối cùng, đến nơi này liền dừng! Tiêu Nhất Thiên dừng bước lại, ngẩng đầu, nhìn về phía xa đỉnh Kiếm Sơn vài lần. Trong lòng không khỏi xuất hiện từng "Không có sao?" đợt nghi ngờ, nghĩ thầm: “Vì sao bậc thang Bàn Long chỉ xây đến đây?” “Chẳng lẽ, bọn họ tự xưng là hậu duệ của thiên thần, thì không muốn đi nhìn phong cảnh đỉnh Kiếm Sơn?" "Hay là nói, đỉnh Kiếm Sơn có bí mật gì đó không muốn người khác biết, cho nên bọn họ không muốn đi lên. Không thể đi lên, thậm chí không dám đi lên?”

Những nghi ngờ này, khiến Tiêu Nhất Thiên càng có hứng thú với đỉnh Kiếm Sơn hơn!

Đợi lát nữa nhất định phải đi lên nhìn một cái. "Bố!" “Bố đi nhanh lên!” "Nhanh tới đây, nhanh tới đây đi!"

Tô An Nhiên một lòng chỉ muốn cứu mẹ, tất nhiên là không chú ý đỉnh Kiếm Sơn. Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên ngây người, Tô An Nhiên đã chạy vào trong hang động, không ngừng vẫy tay ra hiệu với Tiêu Nhất Thiên!

Vì thế Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam cùng đi vào trong!

Hang động Kiếm Sơn có hình trứng, đường kính khoảng gần ba mét, xung quanh gập ghềnh nham thạch, vẫn có dấu vết đào bới rõ ràng để lại, không có tận lực đi tô son trát phẩn!

Trên đỉnh có một loạt đèn chân không, gần như cách năm mét sẽ có một cốc, ngọn đèn chiếu sáng cảnh tượng trong hang động rõ ràng!

Đúng như lời Lục Băng Hàn nói lúc trước!

Càng đi sâu vào trong, loại lực hấp dẫn quỷ dị này càng mạnh, Tiêu Nhất Thiên là cường giả minh cảnh, cảm nhận càng thêm sâu sắc hơn!

Xâm nhập về trước khoảng tám mươi mét, thậm chí Tiêu Nhất Thiên cần thôi phát Minh Kình trong đan điền chống đỡ lại lực hấp dẫn cường đại kia!

Trái lại Tô An Nhiên vô cùng vui vẻ thoải mái!

Tuy lúc trước cô bé bị Hoắc Đình Kiên đút nước thánh Lưu Ly, kích hoạt huyết mạch trước, nhưng mà được Tiêu Nhất Thiên tìm cỏ Xán Tinh, dùng dược tính áp chế mạnh mẽ huyết mạch của cô bé xuống!

Cho nên lực hấp dẫn kia có ảnh hưởng vô cùng nhỏ đối với cô bé!

Rất nhanh, một nhà ba người bọn họ đã đi tới tận cùng hang động, Tiêu Nhất Thiên thở dài, tĩnh tâm cảm nhận một lần, phát hiện nơi này ngoại trừ linh khí càng thêm nồng đậm, lực hút kia càng thêm cường đại ra, thì không khác gì ở bên ngoài! 

Linh khí, đối với người tu hành võ đạo có tác dụng rất lớn! To đến mức nào?

Ví dụ như, Tiêu Nhất Thiên mượn dùng thuốc tắm khôi phục Minh Kình trong đan điền của mình, thực ra là đang không ngừng hấp thu linh khí ít ỏi trong những dược liệu này, tới tẩm bổ ôn nhuận cơ thể mình!

Nhưng so với một chút linh khí chất chứa trong những dược liệu này, linh khí trong hang động Kiếm Sơn nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần!

Tất nhiên là hiệu quả cũng hơn xa những dược liệu kia! "Hả?"

Tô An Nhiên đánh giá khắp nơi xung quanh vài lần, lông mày nhanh chóng nhíu lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Bố, sao trong hang núi này lại không có ai vậy?" "Không có ai, vậy chúng ta cứu mẹ kiểu gì đây?"

Tiêu Nhất Thiên ngồi xổm người xuống, đặt Tô Tử Lam hôn mê bất tỉnh lên phiến đá dưới chân, đang định mở miệng giải thích với Tô An Nhiên, nhưng mà ngay sau đó, dị biến xảy ra!

Bum!

Không có bất cứ dấu hiệu gì, bỗng nhiên có tiếng nổ vang truyền từ trong hang động ra!

Hơn nữa!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Rầm rầm rầm...

Không chỉ có một tiếng!

Tiếng nổ liên tục không ngừng vang lên trong hang động, không chỉ hang động chỗ Tiêu Nhất Thiên ở. Nhĩ lực và lực cảm nhận của Tiêu Nhất Thiên hơn xa người bình thường, anh có thể cảm nhận được rõ, một số tiếng nổ vang khác chính là truyền từ trong hang động Kiếm Sơn khác tới!

Giống như bắn liên hồi!

Giống như vạn pháo cùng vang lên!

Gần như ngay khi tiếng nổ vang truyền ra, ngay cả mặt đất

Real Video dưới chân đều đã bắt đầu hơi chấn động. Khiến người ta cảm thấy, giống như là đang động đất! "Không hay rồi!"

Đột nhiên xảy ra dị biến khiến trái tim Tiêu Nhất Thiên run rẩy vài cái, sắc mặt lập tức thay đổi, bể Tô Tử Lam lên theo bản năng, một cánh tay thì ôm lấy Tô An Nhiên! "Làm sao vậy ạ?" "Bố!" “Có chuyện gì thế ạ?"

Tô An Nhiên cũng bị dọa sợ vẻ mặt thay đổi, ôm chặt lấy Tiêu Nhất Thiên không dám buông tay!

Ngay sau đó, đèn chân không trong hang động Kiếm Sơn đều tắt, cả hang động lập tức rơi vào trong bóng tối khôn cùng, mà khi đèn chân không tắt đi, Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy đối diện cách hơn mười mét, hình như có một cánh cửa sắt đột ngột mọc từ trong đất lên, phong tỏa cửa hang động!

Chết tiệt!

Lửa giận ngập trời từ trong lòng Tiêu Nhất Thiên tỏa ra!

Cửa sắt!

Vậy mà là cửa sắt!

Chuyện này nói lên, tiếng nổ và chấn động dưới đất vừa truyền đến, căn bản không phải động đất rắm chó gì, hơn nữa ở trong hang động Kiếm Sơn này, thực ra còn xây dựng rất nhiều cơ quan!

Hang động Kiếm Sơn chính là do tổ tông của mỗi gia tộc lớn ở thành Thiên Kiếm đục mà thành!

Như vậy, người xây dựng những cơ quan này là ai? Còn có thể là ai?

Nếu là cơ quan do người thiết kế ra, tất nhiên là có thể khống chế rồi!

Như vậy, người bụng dạ khó lường, nhân cơ hội phong tỏa đám Tiêu Nhất Thiên ở trong hang động Kiếm Sơn là ai?

Còn có thể là ai được?

Gần như là theo bản năng, Tiêu Nhất Thiên nghĩ tới mười gia tộc lớn của thành Thiên Kiếm lấy Tiêu Thiên Thành cầm đầu, bọn họ tuyệt đối nằm quyền đối với Kiếm Sơn trong tay, nếu nói ai có thể khởi động cơ quan ở Kiếm Sơn, chỉ sợ chỉ có bọn họ rồi!

Đám khốn nạn này!

Là vì vừa rồi Tiêu Nhất Thiên một mình đánh xuyên mười gia tộc lớn sao? Là vì Tiêu Nhất Thiên khiến bọn họ mất sạch thể diện à? Là vì Tiêu Nhất Thiên xuất hiện, phá hủy kế hoạch của bọn họ sao?

Cho nên, bọn họ đây là muốn nhân cơ hội trả thù đám Tiêu Nhất Thiên, muốn nhân cơ hội diệt trừ đám Tiêu Nhất Thiên à?

Hối hận!

Bây giờ Tiêu Nhất Thiên thật sự hơi hối hận!

Hối hận vừa rồi anh nở lòng nhân ái, chỉ đả thương đám khốn nạn này, mà không ra tay giết chết bọn họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK