Mục lục
Sói Vương Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Liên thủ!

Vẫn thẳng thắn như cũ, Tôn chủ Hổ Sát cực kỳ tự tin với sức mạnh của mình. Ông ta đích thân đi trước, dù Tiêu Nhất Thiên có phản ứng như thế nào hay đưa ra lựa chọn như thế nào đi nữa thì ông ta đều có thể đối phó lại, đương nhiên là ông ta cũng lười trêu đùa, dự tính trong lòng!

“Cậu yên tâm!”

Dường như ông ta có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên, không đợi đến lúc Tiêu Nhất Thiên bày tỏ thái độ của mình thì Tôn chủ Hổ Sát đã nói tiếp: “Bổn tọa biết, cậu hận điện Huyền Vương đến tận xương tủy, có lẽ cũng không có thiện cảm gì với bổn tọa. Nếu có cơ hội cậu sẽ không hề do dự mà ra tay giết bổn tọa, diệt trừ cả bổn tọa luôn!”

“Đúng không?”

"Ha ha!"

“Nhưng mà không sao, chim sẻ sao biết được chỉ chim hồng, đây là lẽ thường tình giữa con người với nhau thôi, nên bổn tọa có thể hiểu được. Dù sao một kỳ tài có một không hai trăm năm khó gặp như cậu một khi trưởng thành rồi thì cũng là sự đe dọa rất lớn đối với điện Huyền Vương!”

“Vậy nên!”

“Sau khi chuyện lần này thành công, giữa tôi với cậu vẫn sẽ là kẻ thù sống chết không đội trời chung. Bổn tọa cũng không dám đảm bảo rằng sẽ không lợi dụng sự chưa đủ lông đủ cánh của cậu để tiêu diệt một tai họa là cậu!”

Nói một hồi!

Tôn chủ Hồ Sát nói vô cùng thẳng thắn thành khẩn, cũng vô cùng thực tế.

Nói trắng ra!

Hợp tác cũng được, liên thủ cũng được, nhưng chỉ là tạm thời, chỉ mang tính một lần rồi thôi, là bất đắc dĩ phải làm như vậy. Hai bên có chung kẻ thù, chung mục tiêu, mà một khi mọi chuyện đã hoàn thành rồi, kẻ thù chung cũng không còn nữa, mục tiêu chung cũng đã đạt được rồi, thì cơ sở của việc hợp tác và tiền đề để liên thủ trước đó cũng theo đó mà mất đi. Đến lúc đó, cậu muốn giết tôi cũng được, mà tôi muốn giết cậu cũng chẳng sao, tự mỗi người dựa vào năng lực của mình, sống chết có số!

“Được!”

Tiêu Nhất Thiên và Tôn chủ Hổ Sát liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kiên định, nghiêm nghị chẳng chút sợ hãi. Tôn chủ Hổ Sát nói thẳng ra như vậy, chẳng qua cũng chỉ là để cải thiện ấn tượng của ông ta trong lòng Tiêu Nhất Thiên mà thôi!

Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi nên nói trước như vậy cũng tốt!

Vậy nên Tiêu Nhất Thiên cũng hỏi lại vô cùng thẳng thắn: “Mục đích của các ông là gì?”

Biết rõ rồi còn cố ý hỏi!

Tiêu Nhất Thiên biết rằng phe phái của Tôn chủ Hổ Sát vì để tự bảo vệ mình, vì mạng sống của mình mà không thể không chống lại chủ tổng điện của điện Huyền Vương. Nhưng ở trước mặt Tôn chủ Hổ Sát, đương nhiên anh cần phải trưng ra một bộ mặt như mình chẳng biết gì!

“Giết người!”

Tôn chủ Hổ Sát trầm giọng nói: “Vua thay phiên nhau ngồi, năm nay đến lượt nhà tôi! Vị trí chủ tổng điện của điện Huyền Vương lẽ ra nên được đổi người từ lâu rồi!”

Đoạt quyền!

Tôn chủ Hổ Sát vẫn còn cảnh giác với Tiêu Nhất Thiên nên không nói rõ lý do thực sự!

Đây cũng là việc nằm trong dự tính của Tiêu Nhất Thiên!

Vậy nên Tiêu Nhất Thiên hỏi tiếp: “Theo như tôi biết thì chủ tổng điện của điện Huyền Vương là cường giả có một không hai duy nhất của Tam Cảnh Minh Đức trên mảnh đất trăm quốc gia. Hơn nữa, phe của Tôn chủ Long Sát thực sự hết hy vọng với ông ta rồi, chắc chắn sẽ không phản bội lại đâu. Nếu trong tình huống như vậy thì ông thấy các ông có thể có bao nhiêu phần thắng?”

Đúng thế!

Quá khó luôn!

Cho dù là 12 Quỷ Sát đều cùng liên thủ với nhau, cùng nổi dậy, thì cuối cùng có thể giết được chủ tổng điện của điện Huyền Vương hay không vẫn còn là một ẩn số chưa biết, chứ đừng nói đến trong nội bộ 12 Quỷ Sát còn rạn nứt, chia thành 2 phe?

“Không thành công, thì hy sinh vì chính nghĩa!”

Ngữ khí của Tôn chủ Hổ Sát rất kiên định, hỏi ngược lại: “Một mình cậu đến Ngưu Thành, định đột nhập vào tổng đàn của điện Huyền Vương, nghĩ cách cứu viện cho bố cậu là Tiêu Thanh Sơn, vậy trước đó, cậu có từng nghĩ đến mình có thể có bao nhiêu phần thắng chưa?”

Nghĩ rồi!

Đương nhiên là Tiêu Nhất Thiên đã từng nghĩ qua rồi. Mặc dù phần thắng rất nhỏ, nhưng anh không thể không làm được, cho dù một phần sống chín phần chết cũng liều mạng một trận

Tôn chủ Hồ Sát và những người khác cũng như vậy!

"Chúng ta không giống nhau!”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: “Tôi không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải đến tổng đàn của điện Huyền Vương!”

Tiêu Thanh Sơn cũng thế Mật Phượng Hoàng cũng vậy!

Tất cả đều đang ở tổng đàn của điện Huyền Vương, ở trong tay của chủ tổng điện, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn cứu người, muốn cướp lấy bảo vật thì bước này là bước hoàn toàn không thể tránh khỏi.

“Còn các ông!”

Tiêu Nhất Thiên vòng lại câu chuyện, nói tiếp: “Thế giới rộng lớn như vậy, mảnh đất trăm quốc gia cũng chỉ là một tảng băng nổi mà thôi. Nếu chỉ đơn giản là theo đuổi quyền lực thì với sức mạnh của mình, các ông hoàn toàn có thể rời khỏi mảnh đất trăm quốc gia, ở một nơi khác xưng vương xưng bá. Vậy hà cớ gì phải mạo hiểm tính mạng của mình đi giết chủ tổng điện của điện Huyền Vương?”

Lý do nắm quyền này vẫn chưa đủ!

Cho dù là vì tự bảo vệ bản thân mình, vì mạng sống của mình, chạy trốn khỏi mảnh đất trăm quốc gia thì xác suất sống còn cũng cao hơn so với giết chủ tổng điện!

Vậy nên Tiêu Nhất Thiên có thể khẳng định rằng mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như bề ngoài như vậy thôi. Trong chuyện này chắc chắn vẫn còn bí mật gì đó không để người khác biết được!

Vậy nên sau khi Tiêu Nhất Thiên nói xong, không nói không rằng quay đầu lại nhìn Lý Trâm Anh một cái, muốn nhân cơ hội này để Lý Trâm Anh lợi dụng mắt âm dương của mình nhìn thấu tâm tư của Tôn chủ Hổ Sát

Lý Trâm Anh đương nhiên cũng ngầm hiểu trong lòng!

“Mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả, chúng tôi làm như vậy ắt sẽ có lý do của riêng mình. Chẳng qua là nó chẳng liên quan gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta cả. Tốt nhất là cậu đừng nên truy hỏi, nếu không cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu...”

Nói xong!

Dường như phát giác ra được điều gì đó, Tôn chủ Hổ Sát đột nhiên quay đầu lại và liếc mắt nhìn Lý Trâm Anh!

Lúc này!

Lý Trâm Anh chỉ cảm thấy hai mắt mình cay nhức, giống như là bị thứ gì đó xuyên qua, sợ tới mức cô ấy phải nhắm mắt lại ngay lập tức, hơn nữa còn nhịn được mà hét lên một tiếng 'A' đầy thất thanh!

Thấy tình hình như vậy!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên bỗng rúng động, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Lý Trâm Anh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cô không sao chứ?”

“Không, không sao..."

Lý Trâm Anh nén cơn đau lắc đầu, mà Tiêu Nhất Thiên lại nhìn thấy trong khỏe mắt của Lý Trầm Ngư, cả hai bên trái phải đều bỗng nhiên hiện lên hai tia máu ứa ra, thật sự rất dọa người!

“Cô ấy không sao!”

Lúc này, Tôn chủ Hổ Sát mới mở miệng nói: “Mắt âm dương có thể nhìn thấu lòng người của cô ấy rất hiếm thấy, nhưng rất đáng tiếc, cô ấy vừa mới hoạt hóa huyết thống, sức mạnh còn rất yếu, nên không có tư cách để nhìn thấu tâm tư của bổn tọa đâu!”

“Nên nhớ vì đây là lần đầu tiên, còn có nể mặt việc hợp tác với Vua Sói Tiêu sau này, nên bổn tọa chỉ cảnh cáo cô ấy một chút thôi, không tính toán với cô ấy!"

“Nhưng nếu như còn có lần sau thì e rằng sau này đôi mắt này của cô ấy sẽ không còn được nhìn thấy thế giới

soi-vuong-bat-bai-604-0

soi-vuong-bat-bai-604-1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK