Tiêu Nhất Thiên đáp: “Tội lỗi không đổ sang cha mẹ, tai họa không đổ sang vợ con, giữa tôi và bố cô là ân oán cá nhân, bây giờ ông ấy đã mất, tất nhiên đã trả hết ân oán!"
"Đương nhiên!”
"Nếu cô Linh Lung muốn báo thù cho bố, bất cứ lúc nào tôi cũng cung kính chờ đợi!”
Báo thù cho bố!
Đây là quyền của Hoắc Linh Lung!
Cũng là lẽ thường!Chương 313: Huyết mạch độc thể, người phụ nữ da xanh
"Cô Linh Lung hiểu lầm!"
Tiêu Nhất Thiên đáp: “Tội lỗi không đổ sang cha mẹ, tai họa không đổ sang vợ con, giữa tôi và bố cô là ân oán cá nhân, bây giờ ông ấy đã mất, tất nhiên đã trả hết ân oán!"
"Đương nhiên!”
"Nếu cô Linh Lung muốn báo thù cho bố, bất cứ lúc nào tôi cũng cung kính chờ đợi!”
Báo thù cho bố!
Đây là quyền của Hoắc Linh Lung!
Cũng là lẽ thường!
Tiêu Nhất Thiên không giết kẻ vô tội, vì Hoắc Mãng mà hận Hoắc Linh Lung, nhưng nếu thật sự Hoắc Linh Lung muốn giết anh báo thù cho Hoắc Mãng, vậy thì đừng bàn những chuyện khác!
Nói trắng ra!
Anh không giết tôi, tôi sẽ không giết anh, anh muốn giết tôi, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng bị tôi giết lại!
"Báo thù?"
"Ha ha!"
Hoắc Linh Lung cười nhạt, có giễu cợt nói: "Anh Tiêu thấy tôi là người phụ nữ trong đầu chỉ có nước sao?”
"Anh không giết tôi!”
"Tôi đã cảm động rơi nước mắt, vô cùng sợ hãi, nào dám lấy trứng chọi đá,
không biết lượng sức, đi tìm cao thủ Minh Cảnh như anh Tiêu đây trả thù chứ?” "Tôi không làm loại chuyện ngu xuẩn tự tìm đường chết này!”
Thái độ của Hoắc Linh Lung làm Tiêu Nhất Thiên hơi bất ngờ. Dù nói thế nào, Hoắc Mãng cũng là bố ruột của cô ta, nhưng dường như cô ta nghĩ rất thoáng về cái chết của Hoắc Mãng!
Hoặc là nói!
Không để ý cho lắm!
Trong này!
Hình như có câu chuyện gì đó!
"Mong anh Tiêu đừng hiểu lầm!"
Hình như Hoắc Linh Lung đoán được suy nghĩ trong lòng Tiêu Nhất Thiên, cho nên giải thích: "Trong người Man Nam Cương chúng tôi, từ trước đến nay tôn trọng sức mạnh to lớn, thờ quy tắc sống cá lớn nuốt cá bé!”
"Người mạnh giết kẻ yếu vốn là việc hiển nhiên. Muốn trách, chỉ có thể trách bố tôi kém cỏi, năng lực không bằng anh, thật ra có thể chết trong tay cao thủ Minh Cảnh như anh Tiêu là vinh hạnh của ông ấy!"
"Nếu bị kẻ yếu hơn mình giết chết, đó mới là sỉ nhục!”
"Vậy mới cần báo thù!”
Lời nói này!
Nói ra rất bình tĩnh, giống như rất có đạo lý, có lẽ do người Man sống ở bên cạnh dãy núi Thập Vạn, làm bạn với thú dữ sâu độc trong dãy núi Thập Vạn đã lâu, gần như mỗi ngày đều phải đối mặt sự giết chóc đẫm máu, tất nhiên suy nghĩ sẽ hơi cực đoan, giá trị quan cũng sẽ vặn vẹo!
Tất nhiên!
Tiêu Nhất Thiên hiểu được ý của Hoắc Linh Lung, nên nói: “Vừa rồi tôi nói sẽ cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào!”
"Cho nên!"
"Nếu sau này cô Linh Lung tiến vào Minh Cảnh, cảm thấy bản thân mạnh hơn tôi, có khả năng giết tôi, cũng có thể đến tìm tôi báo thù!"
Cá lớn nuốt cá bé sao!
Bây giờ Hoắc Linh Lung không nói tới chuyện báo thù, đơn giản là vì Tiêu Nhất Thiên mạnh hơn cô ta, cô ta không có bản lĩnh báo thù, sau này đảo ngược tình hình, cô ta có bản lĩnh đó, có lẽ sẽ ra tay tuyệt đối không khách sáo!
"Ha ha ha..."
Nghe Tiêu Nhất Thiên nói, Hoắc Linh Lung cười vui vẻ hơn, khen ngợi: “Anh Tiêu thật là một người đàn ông thú vị!”
"Vừa hay!”
"Tôi thích người đàn ông như vậy!”
Lúc này!
Tiêu Nhất Thiên cưỡi tê hổ đầm đen, đi qua đồi núi phủ hoa tươi bụi cỏ, đứng bên dưới nhà!
Ngước mắt nhìn lên!
Nhìn thấy Hoắc Linh Lung ngồi trên sân thượng lầu hai của tòa nhà, mặc áo da hổ, cầm ống sáo bằng ngọc, đang mỉm cười cúi đầu nhìn anh!
Hai người nhìn nhau từ xa, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên lập tức thay đổi!
Run rẩy trong lòng!
Dù dáng người hay gương mặt của Hoắc Linh Lung, nhất định xứng với hai chữ "người đẹp", tóc dài xõa vai, vô cùng phong cách, yên lặng ngồi trên đó có chút đoan trang hiền lành!
Nhưng mà!
Làn da trên gương mặt và phần cổ lộ ra bên ngoài của cô ta, bao gồm cả cổ tay, vậy mà không phải màu trắng, màu đen hoặc là màu vàng thường thấy. Mà là màu lam làm cho người ta sợ hãi!
Có ai từng thấy da xanh chưa?
Dù sao!
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy, thậm chí trước đây chưa nghe bao giờ!
Không chỉ làn da!
Ngay cả đôi mắt của Hoắc Linh Lung, bên trong con người cũng hiện màu xanh nhạt. Dưới ánh đèn, giống như hai viên đá quý long lanh trong sáng, phát ra ánh sáng kỳ lạ khó tả!
Mẹ nó!
Cái quỷ gì thế?
Nói thật, Tiêu Nhất Thiên bị dáng vẻ của Hoắc Linh Lung dọa, đặc biệt là khi anh thấy gương mặt thật của Hoắc Linh Lung, Hoắc Linh Lung nói một câu “tôi thích
người đàn ông như vậy", con mẹ nó lập tức anh nổi hết cả da gà!
"Khụ!"
Một lát sau, Tiêu Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng để che dấu sự lúng túng của mình, cười lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận, đúng là đàn ông xuất sắc như tôi rất dễ được con gái thích!”
"Nhưng mà!”
"Không may!”
"Tôi đã cưới vợ sinh con, ngoài vợ của tôi ra, tôi không có hứng thú với người phụ nữ khác!”
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên dõng dạc bổ sung một câu: "Cô Linh Lung đừng trách, tôi không nhắm vào cô, tôi nói tất cả phụ nữ trên đời!”
Phụt!
Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên vừa kinh ngạc vừa lúng túng, lời nói vừa tự luyến vừa ngang ngược, làm Hoắc Linh Lung buồn cười, cười đến run rẩy cả người!
Tiếng cười rất êm tai như chuông bạc!
Cười nửa phút, Hoắc Linh Lung mới che miệng nói: “Đàn ông Trung Nguyên các anh đều thú vị như vậy sao?”
"Ha ha ha..."
"Tôi cứ tưởng, anh Tiêu nhìn thấy dáng vẻ của tôi, sẽ bị tôi dọa cho choáng váng!”
Hú!
Hai người trò chuyện nửa ngày, nhưng vẫn không nói tới vấn đề chính, làm cho tê hổ đầm đen sốt ruột cưới vợ không nhìn nổi, gào thấp một tiếng như đang nhắc nhở Tiêu Nhất Thiên.
Chủ nhân ơi!
Mông cậu vẫn đang ngồi trên đầu tôi đấy, đừng quên mất chuyện chính chứ?
Tôi thật sự rất tổn thương!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên không để ý tới nó, nghi ngờ nói: “Đúng là tôi hơi tò mò về vẻ ngoài của cô Linh Lung, nếu cô Linh Lung không ngại, có thể giải thích cho tôi không?"
Tu hành võ đạo, coi trọng huyết thống truyền thừa
Mà vẻ ngoài!
Là gen di truyền đơn thuần!
Mặc dù Hoắc Mãng vạm vỡ cường tráng., nặng tới năm trăm cân, nhưng mà màu da vẻ ngoài của ông ta không khác người bình thường, như vậy có lẽ vấn đề đến từ mẹ của Hoắc Linh Lung!
Chẳng lẽ
Mẹ của Hoắc Linh Lung cũng là phụ nữ da xanh hiếm thấy?
"Nói như vậy!”
"Thật ra anh Tiêu cảm thấy hứng thú với tôi, đúng không?”
Hoắc Linh Lung nhoẻn miệng cười, giải thích: “Nếu anh Tiêu cảm thấy hứng thú, nói cho anh biết cũng không sao!”
"Màu da của tôi.”
“Không phải di truyền bẩm sinh!”
"Mà là huyết mạch độc thể!”
"Nói thế nào nhỉ?”
“Bố tôi là vua Nam Cương, cao thủ đứng đầu của người Man, cho nên chuyện
lớn nhỏ của người Man đều do một mình ông ấy quyết định, tất cả phụ nữ của người Man đều do ông ấy chọn lựa, ung dung sung sướng hơn Hoàng Chủ bệ hạ của các anh!”
"Con cái của ông ấy, tính cả tôi, thì có tổng cộng chín mươi bảy người!”
"Nhưng mà!”
"Chúng tôi không giống hoàng tử công chúa của đất nước các anh, vì là con của ông ấy nên trời sinh đã nhận đối đãi tốt, mà cũng ngược lại, mỗi người phụ nữ được ông ấy động đến, mỗi khi sinh một đứa bé, đến lúc đứa bé mười tuổi, sẽ ném hai mẹ con vào sâu dãy núi Thập Vạn tự sinh tự diệt!"
"Theo lời của ông ấy!”
"Chỉ trải qua thử thách ở dãy núi Thập Vạn mà có thể sống sót đi ra thì mới có tư cách làm con của Hoắc Mãng ông, mới xứng có được dòng máu của nhà họ Hoắc. ”
Hoắc Linh Lung kể từ từ, nói bình tĩnh, giọng điệu bình thường, giọng nói bình thản
như nước, giống như đang kể một chuyện nhỏ nhặt thường ngày!
Nhỏ nhặt không đáng kể:
Nhưng mà!
Đối với người lần đầu tiên nghe chuyện này như Tiêu Nhất Thiên mà nói, từng từ từng chữ của Hoắc Linh Lung giống như sấm sét, khiến anh kinh ngạc!
Mẹ nó!
Như vậy cũng được?
Quả nhiên!
Giữa hai bố con Hoắc Linh Lung và Hoắc Mãng này, có câu chuyện không ai biết!