Mục lục
Sói Vương Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe những gì Để Hinh nói, mẹ cô đã khóc suýt ngất tại chỗ, nhưng bà không nói lời ngăn cản Đến Hinh, cũng không có ý định thuyết phục cô!

Có những chuyện!

Chỉ là nỗi buồn và sự đau buồn vô tận! Hiểu con gái không ai bằng mẹ!

Hiển nhiên!

Là mẹ của Đế Hinh, bà biết rất rõ những gì Đế Hinh đã phải chịu đựng và gánh chịu trong những năm qua, những gì mà chồng bà Đế Tiêu đã làm với Để Hinh!

Bà cũng biết, cái mà Đế Hinh muốn là cái gì!

Cho nên!

Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, bà chỉ hận trước đây không có điều chỉnh quan hệ giữa con gái và chồng, để cho hai cha con xảy ra mâu thuẫn, giữa hai người có khoảng cách!

Hoàn toàn ngược lại!

Đối mặt với tình cảm chân thật và sự van xin của Để Tiêu, với tư cách là một người cha, Đế Tiêu đã rất sửng sốt, nhưng ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông ta là: Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã chính thức bước vào Minh Cảnh, chỉ cần không chết, tương lai là vô hạn!

Mà Đế Hinh!

Có quan hệ khá tốt Tiêu Nhất Thiên!

Nếu không!

Trước đó Tiêu Nhất Thiên đã trốn trong bóng tối để xem

kịch, sẽ không đột nhiên đứng ra giúp đỡ khi Đế Hinh gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Để Hinh!

Có thể nói, đó là sợi dây gắn kết giữa ông ta và Tiêu Nhất Thiên! Nếu mong muốn của Đế Hinh được hoàn thành, để Đế Hinh rời đi, hoặc thậm chí phá vỡ mối quan hệ cha con với ông ta, vậy thì, lỡ như Tiêu Nhất Thiên muốn giết ông ta thì sao???

Không đời nào!

Tuyệt đối không được!!!

Mặc dù Đế Tiêu cảm thấy có lỗi với con gái mình, nhưng chút tội lỗi đó còn lâu mới đủ so với lợi ích và sự an toàn của bản thân!

Vì vậy!

Đế Tiêu vội vàng nói: "Hinh Nhi, con bây giờ còn yếu lắm, đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy, về phòng nghỉ ngơi trước đi, bố hứa với con, sau này nhất định sẽ.."

"Bốt"

Giọng Đế Hinh đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, nước mắt cô càng tuôn trào, cô biết bố cô luôn dẫn đầu, sẽ không dễ dàng buông tha cô!

Bố!

Trước giờ Đế Hinh hầu như không gọi xưng hô này, đối với Đế Tiêu cô luôn gọi là "phụ thân đại nhân", vừa kính trọng lại vừa vô hình xa lánh mối quan hệ giữa cha và con gái!

Phụ thân!

Đại nhân!

Đúng vậy, đại nhân!!!

Để Tiêu không chỉ là cha cô, mà còn giống như lãnh đạo của cô, cấp trên của cô, người kiểm soát mọi thứ về cô!

Trước đây, cô sẽ chỉ tuân theo!

Nhưng bây giờ!

Cô muốn phản kháng, cô muồn sống cho chính mình!

Cô nhìn chằm chằm Để Tiêu bằng đôi mắt ngấn lệ, nói với giọng rất kiên quyết: "Người cứ coi con vừa rồi bị Hoắc Mãng bóp cổ chết đi, coi như người chưa từng có đứa con gái như con, được không?"

"Nếu không?"

"Chỉ cần con còn sống, người không buông tha con, vậy thì con sẽ chết một lần nữa!"

"Được không???"

Như trước đó Để Hinh đã nói với Tiêu Nhất Thiên, những ngày ở trong hang cô đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định một số việc!

Và hômnay!

Bị Hoắc Mãng giết chết cũng được, một lòng cầu xin muốn chết cũng được, kể cả việc cắt đứt quan hệ cha con với Đế Tiêu, tất cả đều do cô quyết định!

"Con!"

Để Tiêu không ngờ tới, đứa con gái ngoan hiền của ông ta hôm nay lại như uống nhầm thuốc, ương ngạnh như con bò bướng bỉnh, lại cứng đầu cố chấp, đầu ông ta nóng lên vì tức giận, gần như là một hành động trong tiềm thức, giơ tay lên tát!

Đế Hinh hai má đẫm lệ, ông ta đánh thật mạnh!

Tuy nhiên!

Ngay khi lòng bàn tay rơi xuống được nửa chừng, cổ tay ông ta bị siết chặt, như thể bị kẹp chặt bởi một cặp kẹp sắt. Trước khi ông ta kịp phản ứng, một lực không thể cưỡng lại ập đến, siết chặt cánh tay ông ta, trực tiếp ném ông ta ra ngoài!

Phich!

Ông ta ngã trên nền lát gạch cách đó năm mét, như đống phân chó, hai chiếc răng rơi ngay tại chỗ!

Khi ngẩng đầu lên, miệng đầy máu!

"Ông!"

"Không xứng làm bố của Hinh Nhi!"

Người ném Đế Tiêu bay đương nhiên là Tiêu Nhất Thiên, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Để Tiêu, hừ hừ nói: "Từ nay về sau,

Hinh Nhi là bạn của Tiêu Nhất Thiên tôi, cô ấy không còn là con gái của Đế Tiêu ông nữa! " %3D

"Cô ấy và ông, từ nay về sau không liên quan đến nhau!" "Nếu như ông dám vô lễ với cô ấy, lần sau nếu ngã xuống, ông sẽ không bao giờ đứng lên nữa đâu!"

Uy hiếp!

Một mối uy hiếp không hề che giấu!

Vốn đĩ!

Chuyện của nhà Đế Hinh, Tiêu Nhất Thiên không muốn quan tâm, nhưng Đế Tiêu động tay đánh người, điều này là điều Tiêu Nhất Thiên không thể chịu đựng được!

Hinh Nhi!

Trong yến tiệc trên nóc tòa nhà Tuyền Đức, lần đầu tiên gặp nhau, Để Hinh đã nói, muốn Tiêu Nhất Thiên gọi cô ấy là "Hinh Nhi", đây là xưng hô quá thân mật, cho nên Tiêu Nhất Thiên chưa bao giờ gọi qua!

Đây là lần đầu tiên!

Vì Đế Hinh quyết tâm cắt đứt quan hệ cha con với Để Tiêu, nên cô đương nhiên từ bỏ thân phận Quận chúa, lúc này gọi cô ấy là Quận chúa điện hạ rõ ràng là không hợp thời!

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhất Thiên, Đế Tiêu lảo đảo đứng dậy, vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, nhưng ông ta không dám buông tay!

"Vậy thì nghe theo anh Tiểu!"

"Ha ha!"

Lúc này, Đế Khâm mới cười và nói: "Thật vinh dự cho Hinh Nhi được làm bạn của anh Tiêu. Tôi tin rằng sau này con bé cùng anh Tiêu sẽ vui vẻ hơn bây giờ!"

"Sự cố ở tòa nhà Tuyền Đức lần trước, tôi rất xin lỗi, nhưng may mắn thay, không gây ra rắc rối!"

"Ơn cứu mạng của anh Tiêu, chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng, nếu như anh Tiêu không để ý, chúng ta cũng có thể trở thành bạn của anh Tiêu như Hinh Nhi vậy.."

Vừa nãy!

Khi Đế Hạo cố gắng giành lấy Tiêu Nhất Thiên, đám người Đế Khâm đã chế giễu!

Mà bây giờ!

Đế Khâm cũng đang làm điều tương tự!

"Bạn bè?"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn Đế Khâm, ánh mắt càng lúc càng lạnh, nói: "Nhà họ Lâm gia ở thủ đô, là trung thành ủng hộ Lục hoàng tử điện hạ, còn gia chủ Lâm Ngạo Binh là chó chạy bên cạnh điện hạ!"

"Ông ta trước đây làm một số chuyện, điện hạ có lẽ biết nhỉ?"

"Hoặc là!"

"Có lẽ là chỉ thị của điện hạ nhỉ?"

Giết Lâm Ngạo Binh, mối hận của ông nội Tiêu Kình Tùng chỉ được báo được một nửa!

Để Khâm!

Vẫn còn sống!

Tiêu Nhất Thiên đương nhiên không có khả năng kết bạn với ông ta!

Nghe những lời này!

Sắc mặt Đế Khâm đột ngột thay đổi, nụ cười đông cứng lại, hiển nhiên là nghe hiểu âm thanh đứt quãng trong lời nói của Tiêu Nhất Thiên, vì vậy ông ta nhanh chóng giải thích: "Anh Tiêu, có phải Lâm Ngạo Binh đã nói gì với anh không?"

"Tôi nghĩ!"

"Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm nào đó, về chuyện của ông anh, thật ra là tôi..."

Đế Khâm vừa nói được nửa chừng!

Ngay lúc này!

Bên ngoài công vang lên một tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó, một nhóm binh lính mặc áo giáp, trang bị kiếm và súng xông vào dinh thự, đứng đầu là một ông già đã qua sáu mươi, có bộ râu bạc trắng!

Phía sau ông lão là mười người trung niên đi theo!

Mọi người đều sửng sốt!

Cuộc nói chuyện của Đế Khâm bị cắt ngang, ông ta có chút bực bội quay đầu nhìn về phía nhóm binh lính, khi nhìn thấy ông lão đứng đầu, trên mặt ông ta đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta vội vàng nói: "Chỉ huy Yến?"

"Tại sao ngài lại đích thân đến đây?"

Ông lão không trả lời Đế Khâm, ông ta liếc nhìn cảnh tượng xác chết trong sân, sau đó ông ta nhìn Tiêu Nhất Thiên với ánh mắt có phần kinh ngạc, hỏi: "Đây là anh chàng nhỏ nổi tiếng, Vua Sói phương bắc hùng mạnh, anh Tiêu Nhất Thiên phải không?"

Nói xong!

Còn cúi đầu chào Tiêu Nhất Thiên, kính cẩn!

"Ông là?"

Tiêu Nhất Thiên khẽ cau mày, anh chưa từng gặp ông lão này, nhưng anh đã đoán được thân phận và mục đích của đối phương!

"Anh Tiêu!"

Không đợi ông lão trả lời, Đế Khâm đã giới thiệu trước: "Đây là Yến Đông Dương, Ngự Lâm Vệ đại chỉ huy của hoàng thành, chịu trách nhiệm canh giữ hoàng thành, cùng thuộc hạ phụ trách năm trăm Ngự Lâm Vệ, tất cả đều ở cấp cao thủ Âm Cảnh Trung Kỳ.."

Nghe những lời này!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên bừng tính, cúi đầu đáp lễ: "Thì ra là chỉ huy Yến, thất lễ rồi!"

"Anh Tiêu khách sáo!"

Yến Đông Dương cười nói: "Tôi tới đây là theo mệnh lệnh của Hoàng Đế. Mời anh Tiêu theo tôi vào hoàng thành, gặp mặt Hoàng Đế!"

Quả nhiên!

Lúc trước ở trong hang động, Vua Quỷ bóng đêm đã nói với Tiêu Nhất Thiên, đợi đến khi anh giết Hoặc Mãng xong, Hoàng Để sẽ triệu anh vào hoàng thành, ông ấy cũng nói tất cả những thắc mắc trong lòng anh Hoàng Đế đều có thể đáp ứng!

Nhưng!

Thật sự là lúc Yến Đông Dương tới, Tiêu Nhất Thiên vừa mới đánh giết người xong, ông ta liền dẫn đội đi tới, hiển nhiên

không phải ngẫu nhiên mà là cố ý! Đế Khâm bị lời nói của Yến Đông Dương làm sửng sốt, hỏi:

Hẹn gặp???

"Chỉ huy Yến, phụ hoàng ông ấy."

"Xuất quan rồi à?"

Những năm gần đây, Hoàng Đế đều bế quan tu hành, hầu như không để ý đến việc bên ngoài, cho nên mới dẫn đến cuộc chiến ngày càng gay gắt giữa Đế Hạo và Đế Khâm, mấy ngày trước Đế Khâm muốn vào hoàng thành gặp Hoàng Đế, đều bị cự tuyệt ngoài cửa!

Bây giờ!

Hoàng Đế chủ động phái người tới triệu kiến Tiêu Nhất Thiên, chuyện này làm sao khiến Đế Khâm không kinh ngạc cho được?

"Còn chưa xuất quan!"

Yến Đông Dương đáp lại, nói: "Nhưng có một số việc cần phải thảo luận với anh Tiêu, vì vậy."

"Ha ha!"

"Lục điện hạ, đừng trách!"

Đế Khâm mấy ngày trước vào hoàng thành đã bị Yến Đông Dương chặn lại!

"Hóa ra là như thế..."

"Tôi hiểu!"

Đế Khâm nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái nhìn đầy ẩn ý, trong lòng nổi lên một trận sóng gió, ông ta thầm oán trách: Xem ra phụ hoàng đã biết chuyện anh Tiêu tiến vào Minh Cảnh rồi!

Cho nên!

Mới có ngoại lệ gọi anh vào hoàng thành!!!

Minh Cảnh!

Đã là cảnh giới của Đế Vương, cho dù đặt ở đâu cũng đủ thống lĩnh một mặt, nói chung một núi không dung nổi hai hố,

một nước thường chỉ có thể chứa một Minh Cảnh!

Như vậy!

Phụ hoàng nóng lòng muốn triệu hồi Tiêu Nhất Thiên, ông ấy sẽ làm gì hắn???

Là giết?

Hay giữ lại?

Đế Khâm không biết, sở dĩ Tiêu Nhất Thiên có thể tiến vào Minh Cảnh trước thời hạn là bởi vì có sự giúp đỡ của Hoàng Đế, cho nên đây là suy nghĩ theo quán tính của người thường, trong tiềm thức cảm thấy Hoàng Đế có thể không chấp nhận được Tiêu Nhất Thiên!!!

"Khi nào thì đi?"

Tiêu Nhất Thiên cũng có những nghi ngờ, nhưng, anh không thể không đi!

Yến Đông Dương ra hiệu: "Nếu anh Tiêu tiện, hiện tại hãy đi theo tôi, bệ hạ đã đợi lâu rồi!"

"Được!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói với Sói Hồn: "Anh đưa Hinh Nhi trở về trước đi!"

"Vâng!"

Sói Hồn thật ra có chút lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Nhất Thiên, nhưng ở những nơi như hoàng thành, không có lệnh của Hoàng Đế, anh ta muốn đi cùng anh cũng không được!

Sau đó!

Tiêu Nhất Thiên tằm trong dinh thự của Để Tiêu, thay quần áo, sau đó rời khỏi dinh thự, đi chiếc xe sang trọng dành riêng cho hoàng gia, cùng với đám người Yến Đông Dương đi thẳng về hướng của hoàng thành!

"Em sáu!"

Nhìn chiếc xe hơi sang trọng cùng Tiêu Nhất Thiên biển mất góc phố, Để Tiêu nghiêm nghị hỏi: "Em nghĩ anh Tiêu đi tới đó, là phúc hay hoa?"

Đúng vậy!

Là phúc hay là hoạ!

Thực lực của Tiêu Nhất Thiên hiện tại quá mạnh, trọng lượng quá nặng, anh sống hay chết đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người và rất nhiều thứ!

Đế Khâm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ!”

"Lòng của Hoàng Đế!"

"Ai có thể đoán, có thể cảm nhận chứ?"

"Vi thế!"

"Anh lập tức phái người ở bên ngoài hoàng thành nhìn chằm chằm cho tôi. Trong vòng ba giờ, nếu hắn có thể sống sót bước ra khỏi hoàng thành, tương lai có lẽ sẽ bay lên trời!"

"Nếu không!"

"Hẳn sẽ chết thảm hơn Hoắc Mãng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK