Cuối cùng cũng tới rồi.
Mai Chấp Lễ chờ sao chờ trăng, đang lúc tuyệt vọng trông mòn con mắt, cũng may ông trời có mắt, Quan m Bồ Tát phù hộ, cuối cùng cũng khiến ông ta cố gắng chờ được vị cứu tinh duy nhất tới.
Đúng vậy.
Cứu tinh.
Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên thể hiện lực sát thương thật sự quá mức khủng bố, một mình mà đánh bại mấy trăm binh sĩ ám cảnh, sức chiến đấu như thế, chỉ có quốc sư nước Đại Hoa sư tự mình đến mới có thể hàng được anh.
Nếu không cho dù mấy vạn đại quân cùng nhau xông lên cũng không thể làm gì được. "Quốc sư." "Quốc sư đại nhân..."
Không chỉ Mai Chấp Lễ thấy được quốc sư nước Đại Hoa đi siêu xe, mà không ít binh sĩ Đại Hoa cũng chú ý, bao phủ dưới bầu trời đêm đen nhánh và ánh trăng lạnh, ánh đèn của siêu xe có vẻ cực kỳ chói mắt, cực kỳ sáng ngời, tựa như một ánh rạng đông buổi sáng sớm, làm các binh sĩ của Đại Hoa đang run sợ có thêm hy vọng sống.
Quốc sư nước Đại Hoa?
Nghe thấy đột nhiên trong quân đội Đại Hoa phát ra tiếng hoan hô, nghe thấy hai chữ "Quốc sư" này, Tiêu Nhất Thiên không khỏi suy nghĩ trong lòng. Quay đầu nhìn về phía Bắc.
Một ánh đèn từ xa nhanh chóng chiếu tới núi Vạn Nhẫn, cách xa mười dặm, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra không phải chỉ có một siêu xe, mà có tận hai chiếc.
Hai siêu xe một trước một sau, hơn nữa khoảng cách quá xa nên ảnh đèn đè lên nhau, khiến người ta cảm giác như một chiếc. Lúc trước đã đánh nhau năm năm với Đại Hoa ở chiến trường Bắc Cảnh, Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cũng không xa lạ với tên tuổi của quốc sư Đại Hoa, hơn nữa còn như sấm rền bên tại.
Dù sao quan hệ của quốc sư nước Đại Hoa và chủ nhân Đại Hoa Hoa Giang Sơn không bình thường, quốc sư đến đầu cũng như để vương ở đó. Không nói quá, trong nước Đại Hoa, quốc sư chính là nhân vật cực kỳ quan trọng sau Hoa Giang Sơn, viện trưởng học viện Đạt Ma, thành viên điện Huyền Vương, là cường giả Minh Cảnh có uy tín khi tiến vào Minh Cảnh hơn mười năm..
Trên người quốc sư nước Đại Hoa có quá nhiều tên tuổi và vinh quang, mỗi một thứ đã cũng đủ làm người ta kinh sợ, áp chế bốn phương.
Chẳng qua,
Theo Tiêu Nhất Thiên được biết, quốc sư nước Đại Hoa một lòng tu hành, từ trước đến nay kh quan tâm đến chuyện khác.
Không ngờ trong trận quốc chiến giữa Đại Hạ và Đại Hoa lần này, vậy mà kinh động đến quốc sư Đại Hoa uy danh hiển hách, thu liễm tài năng. "Điện chủ đại nhân." "Quân chủ đại nhân"
Ngay lúc này, lão hòa thượng, Phùng Diệc Bang, Tề Vệ Đông và ba thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân đi tới bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, Phùng Diệc Bang nói: "Bẩm điện chủ đại nhân, tổng cộng có 23 đồ khốn ám cảnh viên mãn của Đại Hoa, đã giết 21 người, 2 người chạy thoát."
Sau đó,
Phùng Diệc Bang nhìn theo tầm mắt của Tiêu Nhất Thiên, nhìn về phía hai chiếc xe đang đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói: "Tôi nghe nói quốc sư nước Đại Hoa này hình như không đơn giả.."
Mặc dù Phùng Diệc Bang ở tỉnh Sơn Tế, cách thủ đô Đại Hạ xa ngàn dặm, nhưng ông ta cũng biết uy danh hiển hách của quốc sư nước Đại Hoa. "Đâu chỉ là không đơn giản." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tề Vệ Đông vội la lên: "Quốc sư nước Đại Hoa là viện trưởng học viện Đạt Ma, có khoảng đệ tử 3000, không ai không phải là cao thủ ám cảnh, bình thường ông ta vẫn luôn ở trong thư viện Đạt Ma, không xuất hiện, không tham gia chuyện ngoài lề..." "Nhưng thực lực của ông ta rất mạng, thể lực cũng rộng. Nếu nói thẳng ra thì chính là có thể so với thiên quân vạn mã, dù chưa xưng đế, nhưng lại có khí thế và tư cách của để vương."
Nói xong, Tề Vệ Đông nhìn Tiêu Nhất Thiên một cái. Sau đó ông ta khuyên nhủ: "Sơn Chủ đại nhân, ngài vừa vào Minh Cảnh, có thể tới đây ra trận giết địch, cứu vô số tính mạng của binh sĩ Đại Hạ, anh đã là anh hùng của Đại Hạ rồi." "Cho nên, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Mạt tướng cả gan hy vọng Sơn Chủ đại nhân tránh khỏi đây, tạm thời rút về thủ đô, sau đó lại nghĩ cách khác. Theo mạt tướng, lần này một triệu hùng binh của nước Đại Hoa đã tổn thất rất nặng nề, chắc sẽ không lập tức phát binh đến thủ đô, có lẽ chúng ta còn có cơ hội..."
Dứt lời, Tề Vệ Đông phịch một tiếng quỳ gối xuống đất, quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất Thiên.
Tề Vệ Đông nói tương đối uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người có thể nghe ra được, ông ta cũng cho rằng. "Sơn Chủ Tuyết Vực" mới tiến vào Minh Cảnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của quốc sư nước Đại Hoa, một khi đánh nhau, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Mà hiện tại.
Nước Đại Hạ cần một cường giả Minh Cảnh như "Sơn Chủ Tuyết Vực" trấn giữ. Nếu như tối nay "Sơn Chủ Tuyết Vực" chết trong tay quốc sư Đại Hoa, vậy Đại Hạ thật sự xong đời
Hoàn toàn xong đời.
Ở nơi có năm quốc gia này, nếu một nước không có cường giả Minh Cảnh trấn giữ, vậy sẽ chú định sẽ bị ức hiếp, bị hủy diệt, bị ngầm chiếm, đó là kết quả duy nhất.
Đó là quy luật cá lớn nuốt cá bé...
Nhưng có chuyện Tề Vệ Đông không biết đó là, người đứng trước mặt ông ta lúc này không phải là Sơn Chủ Tuyết Vực thật sự, mà là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên. Nếu Sơn Chủ Tuyết Vực ở đây gặp quốc sư nước Đại Hoa, chắc chắn ông ta sẽ lùi về, nhất định phải chạy trốn.
Nhưng Tiêu Nhất Thiên sẽ không lui.
Cũng không thể lui. "Tướng quân Tề mau đứng lên đi."
Tiêu Nhất Thiên xoay người đỡ Tề Vệ Đông lên, tuy rằng không nghe theo kiến nghị của Tề Vệ Đông, nhưng anh rất vui mừng đối với sự chân thành của Tề Vệ Đông, anh lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Nghe danh quốc sư Đại Hoa đã lâu, tối nay mới được gặp mặt, làm sao có thể không gặp được chứ?" "Không chỉ muốn gặp mà còn muốn chiến nữa đấy." "Tôi cũng muốn xem quốc sư Đại Ha từ trước đến nay đều ít xuất hiện, không biết hiện tại có cảnh giới và sức chiến đấu thế nào..."
Chiến đấu.
Muốn chiến đấu.
Trước kia Tiêu Nhất Thiên vào thủ đô, anh dùng kiếm Thiên Thần dốc lòng tu hành nửa năm bên trong Kiếm Sơ. Cho dù dì Tử Đàn cũng đã không phải đối thủ của anh, phải biết rằng, thực lực hiện tại của dì Tử Đàn đã gần bằng lực chiến đấu của Đế Uyên trước khi tổn thương đan điền, anh có thể đánh bại dì Tử Đàn, chứng tỏ thực lực của anh có thể so với thời kỳ đỉnh cao của Đế Uyên Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Có thể đánh bại quốc sư nước Đại Hoa không, nói thật Tiêu Nhất Thiên cũng không quá chắc chắn.
Nhưng ít nhất anh có thể giữ lại mạng sống trong tay quốc sư nước Đại Hoa, tuyệt đối sẽ không chết ở đây. "Sơn Chủ đại nhân. Anh..."
Tề Vệ Đông bị quyết định Tiêu Nhất Thiên làm cho hoảng sợ, vẫn muốn khuyên tiếp nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không cho ông ta cơ hội khuyên nhủ, vung tay lên nói với đám người lão hòa thượng: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, tối nay nhất định phải lấy được đầu của Mai Chấp Lễ." "Mọi người tiến lên cùng tôi, đuổi giết quốc sư nước Đại Hoa, phải giết ông ta một cách sảng khoái..."
Vèo.
Giọng nói kia vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên không có bất kỳ do dự hay chần chờ nào, cả người bay lên, hóa thành một tàn ảnh quỷ mị như tia chớp, bay thẳng đến mấy vạn quân đội Đại Hoa đao bảo vệ Mai Chấp Lễ phía đối diện.
Vèo vèo vèo vèo vèo.
Năm người đám lão hòa thượng nghe được mệnh lệnh Tiêu Nhất Thiên, cũng không có hề do dự hay chần chừ gì, ngay lập tức hóa thành năm tàn ảnh, ngập tràn sát khí nhằm về phía quân đội Đại Hoa.
Thấy thế, Tế Vệ Đông hoàn toàn trợn tròn mắt, sợ ngây người.
Mẹ nó!
Không muốn sống nữa sao?
Mạnh vậy à?
Nhưng mà dù sao Tề Vệ Đông cũng là thống soái tam quân của Đại Hạ, ngập tràn nhiệt huyết, dũng mãnh không sợ chết, cho nên, sau khi hành động gần như điên cuồng của đám người Tiêu Nhất Thiên làm ông ta kinh ngạc một chút, rất nhanh ông ta đã bị dũng khí và can đảm của mấy người Tiêu Nhất Thiên cảm hóa.
Đúng vậy.
Quan tâm mẹ gì chuyện sống chết, nơi này là chiến trường, đang xảy ra chiến tranh, dứt khoát chết một cách sảng khoái đi...
Vì thế.
Tê Vệ Đông khẽ cắn môi, nhắc trường thương hai mét trong tay, cũng nhanh chóng vọt theo.
Trong nháy mắt.
Mấy vạn quân đội Đại Hoa đã hoàn toàn rối loạn, bọn họ không ngờ, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, quốc sư nước Đại Hoa tự mình tới đây, hơn nữa gần ngay trước mắt mà đám người Tiêu Nhất Thiên không nắm chặt thời gian chạy trốn, mà tiếp tục liều chết xông về phía bọn họ.
Đang muốn tìm chết sao? "Đi." "Đi mau."
Phản ứng của Mai Chấp Lễ và Tề Vệ Đông giống nhau, đều bị hành động điên cuồng của mấy người Tiêu Nhất Thiên dọa ngốc, không rảnh nghĩ nhiều, xoay người chạy trốn, mấy binh sĩ ám cảnh kia bảo vệ Mai Chấp Lễ dùng tốc độ nhanh tới cực hạn, chạy như điên phía hai chiếc xe, định tìm quốc sư Đại Hoa để được che chở.
Ong.
Vừa chạy được trăm mét, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng xé gió, Mai Chấp Lễ quay đầu lại nhìn, mẹ nó, suýt chút nữa bị dọa tiểu trong quần. Một tia minh kình hùng hồn biến thành đạo ảnh thật lớn, giống như mũi tên rời dây cung, trực tiếp bắn ra từ tiêu xạ của mấy vạn quân đội Đại Hoa, ngập tràn sát khí quét về phía đám người Mai
Chấp Lễ, tốc độ không chỉ nhanh hơn mười lần các binh sĩ ám cảnh kia...