Hứa Thanh thở sâu, đứng dậy cúi đầu về phía người tới. "Bái kiến thượng tiên." Tử Huyền cười khẽ, thái độ rất tự nhiên đi đến gần sát Hứa Thanh, giơ tay lên phủi đi một chút bụi bặm trên người của hắn, khiến cho chúng không thể bám nhiễm vào Hứa Thanh chút nào. Nàng lại sửa sang một chút nếp uốn trên quần áo của Hứa Thanh. Sau đó hai mắt Tử Huyền nhìn Hứa Thanh thật sâu, một khắc bốn mắt nhìn nhau, nàng nhẹ giọng mở miệng. "Bình an là tốt rồi." Một câu năm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.