Theo thanh âm của Thất gia truyền ra, trận thi đấu của ngọn núi thứ bảy ở trên hòn đảo nhân ngư tộc… đã tuyên bố kết thúc.
Lần này nhân ngư tộc đã không có cơ hội cùng tư cách để trở thành minh hữu nữa.
Bây giờ tộc nhân của nhân ngư tộc đã tử vong hơn phân nửa, cường giả cũng đã bị nô dịch trấn áp, nhìn thì tài phú mặt ngoài của bốn tòa đảo bị cướp sạch không còn, nhưng hiển nhiên đối với một tộc quần mà nói, bên trong hẳn còn rất nhiều tài bảo và nội tình còn được bí mật cất giấu.
Chỉ là những thứ này thì đệ tử Ngưng Khí ở dưới núi không thể chạm đến được. Tuy rằng có trận pháp trấn áp, nhưng đúng là vẫn còn rất nhiều mật thất và nơi chứa đựng nội tình mà tu sĩ Ngưng Khí không thể phát hiện ra được, như vậy liền có thể tưởng tượng ra, tiếp theo sau đây sẽ chính là trận thịnh yến của tu sĩ Trúc Cơ của ngọn núi thứ bảy.
“Lần này Thất Huyết Đồng đã đại thắng, một mũi tên không biết đã bắn được bao nhiêu con chim."
Đội trưởng nằm ở trên lưng Trương Tam nở nụ cười, nhưng hình như nụ cười lại tác động tới thương thế, y nhanh chóng lấy quả táo chưa ăn xong lúc trước, ra sức cắn một cái, biểu cảm biến thành thỏa mãn, hình như chỉ như vậy mới có thể khiến cho y quên hết cảm giác đau nhức.
"Bao nhiêu con vậy?" Trương Tam nghe vậy liền tò mò hỏi một câu.
"Biến cả nhân ngư tộc trở thành một nơi thi đấu cho ngọn núi thứ bảy, đây chỉ là an bài trên mặt ngoài, đệ tử dưới núi là đợt vơ vét thứ nhất, Trúc Cơ là đợt vơ vét thứ hai, đợt vơ vét thứ ba chính là Kết Đan, lần vơ vét thứ tư chính là của các lão đại."
"Như vậy thì nội tình bao nhiêu năm tích góp của nhân ngư tộc đều không giấu được, tất cả sẽ đều bị mang đi, đây là con chim thứ nhất mà Thất Huyết Đồng bắn được."
"Về phần an bài mục tiêu trên mặt ngoài, thì đã bí mật biến nhân ngư tộc trở thành mồi nhử, thu hút Hải Thi Tộc mở ra truyền tống trận đi tới đây, khiến cho lão tổ vừa mới đột phá đang rơi vào trạng thái đói khát có thể ăn no nê, đây là con thứ hai."
"Mặt khác, chúng ta còn có thể mượn nhờ lần ra tay này để chấn nhiếp dị tộc bát phương, khiến cho khí thế của Thất Huyết Đồng tăng cao hơn nữa, đây là con thứ ba, rất tuyệt."
"Về phần con chim thứ tư, hải đảo của nhân ngư tộc chính là vị trí chiến lược ở giữa Thất Huyết Đồng cùng Hải Thi Tộc, nếu có thể chiếm cứ nơi đây, vậy thì có thể triển khai chiến thuật nhảy cóc, có thể nhằm vào Hải Thi Tộc rồi, ta dự tính, chiến tranh sắp tới rồi."
Đội trưởng ở một bên phân tích, Hứa Thanh nghe hết vào trong tai, lúc trước kiến thức nửa vời cho nên hắn không biết rất nhiều tin tức mấu chốt trong này, giờ phút này nghe xong thì đáy lòng lập tức hiểu rõ, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ, vì vậy hắn liền hỏi một câu.
"Tại sao sau khi lão tổ đột phá lại đói khát?"
"Ngươi sẽ không muốn biết cái này đâu." Đội trưởng liếc nhìn Hứa Thanh với thâm ý sâu sắc.
Cùng lúc đó, Thất gia ở trên bầu trời mang theo vẻ mặt hài lòng, ánh mắt đảo qua đại địa, sau đó lão vung tay lên, Đại Dực dưới thân lập tức ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra một mảnh ánh sáng màu tím xuống dưới.
Mảnh ánh sáng màu tím này vừa rơi xuống dưới liền khuếch tán ra, tạo thành biển ánh sáng, bao phủ bốn phía hòn đảo, mở ra cổng truyền tống.
Âm thanh nổ vang vang lên, trái tim Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong một cái chớp mắt, hắn và tất cả mọi người ở nơi này đều biến mất vô ảnh, tất cả đã được truyền tống trở về sơn môn Thất Huyết Đồng.
Sau khi đám người bọn hắn rời đi, ánh mắt của những tu sĩ Trúc Cơ trên bầu trời lập tức sáng lên. Thất gia nhìn bọn họ một chút, sau đó nở nụ cười.
"Đi thôi!"
Lời này vừa ra, trên trăm tu sĩ Trúc Cơ lập tức hóa thành trên trăm đạo cầu vồng lao thẳng đến bốn hòn đảo bên dưới, đối với những tu sĩ Trúc Cơ này mà nói, nếu tới đây mà không có lợi ích, dĩ nhiên là bọn họ không vui rồi.
Lúc trước bởi vì đang tiến hành thi đấu vả lại còn đều là tu sĩ Ngưng Khí, cho nên bọn họ cũng không thèm để ý, nhưng giờ phút này trong mắt từng người đều lập lòe tia sáng, nhanh chóng bay tới và phân tán lao tới bốn hòn đảo, tiến hành lục soát tìm kiếm những thứ có giá trị.
Cùng lúc đó bên trong tế đàn của chủ thành Thất Huyết Đồng, lúc biển ánh sáng màu tím đột nhiên xuất hiện, trên không trung lập tức hình thành một vòng tròn cực lớn, từng thân ảnh của đệ tử ngọn núi thứ bảy xuất hiện bên trong, sau đó nhao nhao bay thẳng đến mặt đất.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc Hứa Thanh cũng đã chú ý tới, số lượng người trở về hình như còn chưa tới 2000, nhưng trên người của ai cũng đều tồn tại sát khí rất đậm. Lúc đi có hơn 4000 người, khi trở về liền thiếu hơn phân nửa.
Sau khi Hứa Thanh hạ xuống, hắn không ở cùng một chỗ với Trương Tam và đội trưởng, ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía, đáy lòng lại tăng thêm càng nhiều nhận thức đối với sự tàn khốc của Thất Huyết Đồng.
Bất quá hắn cũng chú ý thấy một điều, từng người trở về thì ngoại trừ sát khí bên ngoài, thần sắc của ai cũng không giấu được vẻ hưng phấn, hiển nhiên là thu hoạch lần này của mọi người đều rất rất kinh người, thậm chí trong đám người này, Hứa Thanh còn nhìn thấy tên mập.
Trước khi thi đấu thì đối phương đã chọn đi tới hòn đảo khác với Hứa Thanh, giờ phút này y đang đứng ở nơi đó nhưng mặt mày rất hớn hở, trên lưng thình lình treo bảy tám cái túi trữ vật, một bộ vênh váo tự đắc.
Sau khi phát hiện ra ánh mắt của Hứa Thanh, y vội vã hưng phấn chạy thẳng một đường đến bên người hắn.
"Thế nào, ngươi có thu hoạch được nhiều không, lần này thu hoạch của ta cực kỳ lớn."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, chỉ là toàn thân của hắn tới bây giờ vẫn còn đau đớn, từng trận cảm giác suy yếu không khống chế được mà xuất hiện trên toàn thân, khiến cho hắn cảm thấy có chút mỏi mệt.
Tên mập vừa muốn tiếp tục mở miệng, nhưng vào lúc này, từ trong cổng truyền tống trên bầu trời có một thân ảnh đi ra, thân ảnh này vừa ra thì chấn động tu vi mênh mông lập tức trấn áp bát phương, khiến cho đệ tử nơi đây nhao nhao im lặng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Hứa Thanh tương tự ngẩng đầu ngóng nhìn, lập tức nhận ra đối phương chính là gia gia của Triệu Trung Hằng, tam trưởng lão của ngọn núi thứ bảy.
"Bên phía nhân ngư tộc vẫn còn có việc cần phải xử lý, cho nên Phong chủ muốn ở lại đó chờ lão tổ trở về, vậy nên kết quả của cuộc thi đấu lần này sẽ do lão phu tới tuyên bố.”
"Điểm tích lũy giết chóc của các ngươi đều được lệnh bài thân phận của riêng mình ghi chép lại, về phần thu hoạch của các ngươi thì cứ yên tâm đi, lệnh bài sẽ không ghi chép những thứ này, cũng không có chức năng này, cho nên bất kể là các ngươi thu hoạch được bao nhiêu thì đều là việc riêng của các ngươi, bất cứ là thi đấu ở thời kỳ nào cũng đều là như thế, tông môn sẽ không để ý tới."
"Lão phu lần này, chỉ tới để tuyên bố người đạt được vị trí đệ nhất."
"Đinh Tiêu Hải, ra khỏi hàng."