Mặt trời trên bầu trời toả ra ánh sáng chói mắt, cương quyết đâm thẳng vào biển cấm, kích khởi nó cuộn những cơn sóng biển đáp trả về phía mặt trời, truyền ra từng tiếng gào thét trầm thấp.
Dư âm chưa tiêu tán, sóng biển hạ xuống, tóe lên mảng lớn nước bọt màu đen bắn thật cao và tản ra vào không trung, tung bay trên tầng phòng hộ Pháp Chu của Hứa Thanh.
Hứa Thanh đứng ở đầu thuyền, đề phòng nhìn qua biển khơi, giơ tay lên bấm niệm pháp quyết, linh năng chấn động theo lớp phòng hộ, nước biển ẩn chứa dị chất nồng đậm ở phía trên chậm rãi tản đi.
Giống như với nửa khuôn mặt Thần Linh ở trên bầu trời, biển cấm này vờn quanh toàn bộ Nam Hoàng Châu, vĩnh viễn đều là lĩnh vực mà mọi người run sợ và kính cẩn, không chỉ bởi vì quảng đại và thâm sâu, cũng bởi vì nó là thứ thần bí vĩnh hằng ở trong lòng của mỗi người.
Loại thần bí này khiến cho Hứa Thanh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn qua bầu trời phía xa và biển cấm, trong mắt của hắn, hai thứ không biết điểm cuối cùng này hình như giao hòa lại với nhau.
Mà so sánh với biển khơi mênh mông, con thuyền Thất Huyết Đồng tới lui ở đây tựa như vài miếng lông vũ, nhẹ nhàng trôi nổi, không có ý nghĩa.
Về phần người trên Pháp Chu, cũng là như vậy.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn nhìn tới phương xa vô tận, nhìn qua biển cấm vô biên, một cảm giác nhỏ bé hiện ra trong trái tim.
"Trên Hải Chí có nói, đệ tử lần đầu tiên ra biển, phần lớn đều sẽ cảm giác được bản thân nhỏ bé, đây là biến hóa bình thường trong lòng, đồng thời cũng thường thường ở trong loại trạng thái này mà sinh ra ý niệm đi chinh phục trong đầu."
Hứa Thanh nhìn mặt biển mênh mông bát ngát màu đen, đây là lần đầu tiên hắn ra biển, cũng là lần đầu tiên chân chính trên ý nghĩa của hắn, ở trong biển rộng nhìn biển khơi.
Nhưng hắn cũng không sinh ra ý niệm chinh phục trong đầu.
Hắn không có lý tưởng vĩ đại gì, cũng không có cái chí hướng mênh mông gì, hắn chỉ muốn sống sót ở trong loạn thế.
Nếu như có thể sống tốt hơn một chút, thì càng tốt.
Cho nên, nội tâm Hứa Thanh giờ phút này càng cảnh giác mãnh liệt hơn, dù lúc khoanh chân tu hành, cũng sẽ phân tâm thần ra cảnh giác bốn phương.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua trong tiếng sóng biển vang vọng, cho đến tới giữa trưa, từng đợt tiếng ồn ào phía sau truyền đến, dẫn tới sự chú ý của Hứa Thanh.
Trong mắt hắn hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, nghiêng đầu nhìn lại.
Đó là 7-8 chiếc thuyền đến từ phía bến cảng Thất Huyết Đồng, đang gào thét tới gần Pháp Chu của Hứa Thanh, tiếng vang ồn ào nhức đầu.
Ngoại trừ một chiếc phía trước, phần lớn đều là trình độ cấp 5 cấp 6.
Mà chiếc Pháp Chu thứ nhất kia, từ chấn động linh năng mà phán đoán, thì không sai biệt lắm là cấp 8 cấp 9, thoạt nhìn có phần xa hoa, toàn thân màu vàng, dán lông vũ màu vàng, lấp lóe ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Chiếc thuyền này bên trong biển cấm màu đen liền đặc biệt chói mắt, giống như khổng tước muốn xòe đuôi vậy, huênh hoang khoác lác, mang theo tục khí.
Mũi tàu là một con phượng hoàng, vốn hẳn nên chất chứa sự tự nhiên, nhưng trong màu vàng của sự xa hoa, lại đã mất đi linh hồn, hiện ra một loại khoe khoang sợ người khác không nhìn thấy.
Vừa nhìn qua liền thấy hết thảy, ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, rút dao găm ra.
Mặc dù chủ thành Thất Huyết Đồng nguy hiểm hung tàn, nhưng ít ra cũng có quy tắc nhất định tồn tại, ví dụ như sẽ cực ít trường hợp tu sĩ Trúc Cơ động thủ với tu sĩ Ngưng Khí, nhưng Hứa Thanh biết rõ, ở trên biển... Chỉ có mạnh được yếu thua.
Vô luận là ngoại tộc, hay là nhân tộc, hay là bổn tông và với sự nguy hiểm của bản thân biển cấm, cũng đều là như vậy, nếu như vận khí không tốt, gặp phải ngoại tộc tu vi Trúc Cơ trở nên mang theo ác ý, vậy thì sinh tử chỉ ở một ý niệm của đối phương.
Bất luận kẻ nào, cũng có thể lập tức trở thành địch nhân.
Nhất là những Pháp Chu dạng thế này, quá mức khoa trương, mà trên con thuyền phượng kia, cũng có tiếng của người mà hắn ghét.
Gió trên biển có chút lớn, nhưng tiếng nói truyền đến vẫn rất rõ ràng.
"Sư tỷ, rất nhiều người hiếu kỳ chiếc thuyền phượng này của ta đã bỏ ra tổng cộng bao nhiêu linh thạch, nhưng vấn đề này ta thật sự không quá nguyện ý trả lời, bởi vì đáp án của ta sẽ làm cho bọn họ sinh ra cảm giác thất bại, dẫu sao ngươi cũng có thể cảm thụ, từ nhỏ đến lớn, linh thạch đối với loại người như chúng ta mà nói, chính là một cái phiền não đuổi đi hoài không hết."
"Thật ra cũng tạm được đi, cũng không biết tại sao, bài danh Pháp Chu bên trong tông môn nhiều lần trưng cầu ý kiến của ta, nhất định phải đưa chiếc thuyền của ta lên tới hạng thứ 17, ta thì không sao, dù sao ta cũng không thèm để ý những thứ này."
"Với ta mà nói, ta không thèm để ý chiếc Phượng Điểu Hào này đã bỏ ra bao nhiêu linh thạch, thứ ta để ở trong lòng chính là nó thừa nhận giấc mộng của ta, ngươi xem, giấc mộng của ta chính là có thể giống như phượng hoàng vậy, có một ngày có thể bay lượn trên bầu trời."
"Sư tỷ, ta hy vọng khi ta bay lượn, bên người sẽ có một bóng hình xinh đẹp làm bạn, cùng với ta đi ngắm phong cảnh, đi truy cầu mộng tưởng, đi trút hết phiền não cùng nhau."
Tiếng nói được gió biển thổi vào, chính là đồ bất tài trong miệng đội trưởng, Triệu Trung Hằng.
Gã đứng ở trên chiếc Phượng Điểu Hào màu vàng, bên người còn có một nữ tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu tím nhạt.
Cô gái này tầm 20 tuổi, tướng mạo động lòng người, từ xa nhìn lại duyên dáng yêu kiều, tử sam như hoa.
Chỉ là đối mặt với những lời nói của Triệu Trung Hằng, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Giờ phút này gió biển thổi vào, váy tím đón gió mà bay, nàng hình như chú ý tới Hứa Thanh trên chiếc Pháp Chu ở xa xa.
Dưới ánh mặt trời, giữa hai con thuyền, một con long kình phá vỡ mặt nước, bay lên trời.
Một tiếng than nhẹ tựa như truyền từ viễn cổ trong miệng nó phát ra, như tiếng sáo vang vọng, dường như khiến hết thảy mọi thứ đều biến thành linh động và kỳ ảo.
Theo nó hạ xuống, hơi nước phiêu tán, che khuất ánh mắt.
Trong mắt nữ tử, ánh mặt trời tựa hồ bị tách ra thành bảy màu, một cái chớp mắt có một chùm ánh sáng sặc sỡ đẹp đẽ xuất hiện, chiếu vào trên đạo bào của Hứa Thanh, tuy không thấy rõ gương mặt.
Thế nhưng dù trông được một góc đã say mê hấp dẫn, lại làm cho cô gái này nhớ rất sâu.