Doanh địa của thập hoang giả, ngoại trừ nhu yếu phẩm sinh tồn, nhiều nhất đúng là thịt.
Bởi vì ở phụ cận cấm khu, mỗi ngày đều có thập hoang giả ra vào, cho nên tất cả thịt, đều được bán ở trong các quầy hàng trong doanh địa.
Vì vậy sau khi nghe Hứa Thanh muốn ăn thịt rắn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn của Lôi đội lộ ra nụ cười thoải mái.
Lão hiểu được, sở dĩ cậu bé nói muốn ăn thịt rắn, là bởi vì câu nói trước kia của mình, hiển nhiên đã được đứa bé trước mắt một mực ghi tạc trong lòng.
Vì vậy lão ngăn cản Hứa Thanh đang định đi ra ngoài mua thịt.
"Đám người trong doanh địa kia, từng tên đều rất gian xảo, ngươi lại không hiểu lắm với dị thú trong cấm khu, rất dễ dàng bị lừa, dẫn đến tình huống ép mua ép bán, vẫn là để ta đi cho." Lôi đội nói xong liền đứng lên.
Nghe được bốn chữ ép mua ép bán này, Hứa Thanh theo bản năng sờ lên que sắt của mình, sau khi suy tư liền nghiêm túc nói.
"Bọn họ sẽ không đâu."
Lôi đội quét mắt qua que sắt, nhịn không được cười lên, không mở miệng, đi thẳng ra sân.
Nhìn qua thân ảnh của Lôi đội, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, đi tới nhà bếp, cẩn thận rửa sạch nồi chén bên trong, lại đặt cái bàn ra lau sạch, sau đó chuẩn bị đặt ba bộ bát đũa ở phía trên, nhìn một bộ bát đũa thừa ra kia, Hứa Thanh bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
"Đó là một người vĩnh viễn sẽ không tới." Trong đầu của hắn hiện ra câu trả lời của Lôi đội, trong trầm mặc hắn vô thức đặt bộ bát đũa thứ ba, ở bên cạnh bộ bát đũa của Lôi đội.
Cái ghế cũng là như thế.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, sắc trời giờ phút này đã là hoàng hôn, gió thổi tới có chút rét lạnh, trong đó mơ hồ giống như còn có một chút bông tuyết.
Tháng ba là thời kỳ cuối mùa, đối với phía đông Nam Hoàng Châu mà nói, tuy tiết trời phần lớn đã ấm lại, vạn vật khôi phục, nhưng mùa đông giống như vẫn không cam lòng, thỉnh thoảng còn có thể rắc bông tuyết xuống khắp nơi như muốn nói với vạn vật, nó còn chưa có rời khỏi.
Giờ phút này, bông tuyết ở dưới bầu trời tối tăm mờ mịt tung bay, bị gió thổi bay khắp nơi.
Tựa như từ trên trời rơi xuống nhân gian, trải ra khắp đại địa, lại bị nhiệt độ của đại địa hòa tan.
Thứ cuối cùng có thể thấy, chỉ là mặt đất lầy lội.
Mặc kệ từ đến từ nơi cao quý cỡ nào, mặc kệ bản thân sạch sẽ cỡ nào, nhưng ở bên trong nhân gian chỗ này, vẫn phải lăn lộn cùng một chỗ với nước bùn, dung nhập vào bên trong, tuy hai mà một.
Cũng không biết là trong gió ẩn chứa tuyết, khiến cho gió càng lạnh, hay là tuyết xâm nhiễm vào trong gió, khiến cho gió càng rét.
Giờ phút này gió thổi qua mặt đất, thổi qua doanh địa, thổi qua trúc viện, Hứa Thanh bỗng thấy có chút lạnh.
Tuy là tu sĩ, nhưng sợ hãi với giá lạnh đến từ chỗ sâu trong ký ức tích lũy nhiều năm lại, vẫn khiến cho hắn ở trong băng hàn có chút không khỏe.
Cho đến khi ở trong gió lạnh, hắn thấy được một đạo thân ảnh tập tễnh, từ xa xa đỡ gió tuyết đi tới, đẩy ra cửa sân, một khắc lộ ra thân ảnh, thanh âm mang theo tiếng cười phá vỡ gió tuyết truyền vào trong sân.
"Tiểu hài tử, ngươi hôm nay có lộc ăn, nhìn xem ta mua được cái gì, đây chính là Hồng Hoa Xà, thịt nó có thể nói là tuyệt hảo, đợi lát nữa ta thể hiện tài năng của mình cho ngươi xem."
Lôi đội mang theo thi thể một con rắn, cất bước đi nhanh, đi vào nhà bếp.
Sau khi chú ý tới bên trong nhà bếp sạch sẽ, tới cái bàn bày sẵn cùng với bát đũa, nhất là thấy một chỗ có hai bộ bát đũa gần kế, trên mặt tràn đầy nếp nhăn cẩu Lôi đội nở một nụ cười, liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu.
"Muốn học làm thịt rắn không?" Lôi đội mở miệng.
"Muốn." Ánh mắt Hứa Thanh sáng lên, hắn vô cùng khát vọng đối với tất cả tri thức mà mình không biết, nhất là cách Lôi đội làm thịt rắn, ăn thật ngon.
Lôi đội nở nụ cười, gọi Hứa Thanh đến bên người, một bên giới thiệu, một bên làm thịt rắn.
"Con rắn này a, dựa theo đạo lý phải chặt đầu và đuôi, nhưng những người kia không biết, đuôi rắn là nơi bài tiết cuả nó, cho nên nhất định phải chặt, nhưng đầu rắn chỉ cần xử lý tốt nọc độc, có thể phát huy hiệu dụng tươi ngon đối với tổng thể tư vị thịt rắn."
Lôi đội vừa nói vừa nấu đồ ăn, rất là vui vẻ.
Hứa Thanh ở bên cũng nghe rất nghiêm túc, nhìn Lôi đội rửa ráy sạch sẽ con rắn, lột da lấy nội tạng và các vật lẫn lộn, lại băm nó thành từng đoạn để ở một bên.
"Tiểu hài tử ngươi phải nhớ kỹ, thịt này vào trong miệng có dư vị hay không, phải xem nước canh."
Nói xong, Lôi đội bắt đầu dùng nồi đất nấu canh, trong nước súp còn thả rất nhiều dược liệu vào, cuối cùng xử lý kỹ đầu rắn, rồi cũng bị lão ném vào trong đó.
Làm xong những thứ này, theo mùi thơm ngát bay ra bốn phía, Hứa Thanh nuốt nước bọt xuống, Lôi đội nhìn thấy bộ dáng của hắn, cười ha ha, trực tiếp lấy ra cái nồi được rửa sạch sạch sẽ, đã bắt đầu xào thịt rắn.
Lập tức, theo thanh âm đùng đùng lốp bốp vang vọng, từng trận mùi thơm nồng nặc mang theo sóng nhiệt đập vào mặt, tràn ngập toàn bộ nhà bếp, đồng thời cũng phiêu tán ra ngoài.
Giống như xua tan hết tất cả băng hàn, khiến cho trong bụng Hứa Thanh không cách nào khống chế truyền ra thanh âm xì xào, nhìn thịt rắn cuộn mình, ánh mắt cũng có chút dừng lại.
Rất nhanh, theo Lôi đội đốt lửa nấu nướng, thịt rắn được lão xào xong được vào bên trong nồi đất, cái nắp vừa hạ xuống, liền quay qua nhìn Hứa Thanh.
"Học được chưa."
Ánh mắt Hứa Thanh nhìn kỹ nồi đất, dùng sức gật đầu, toàn bộ quá trình hắn đã thấy, cũng cảm thấy không phải là rất khó.
Lôi đội mỉm cười, rời khỏi nhà bếp, khi trở lại, trong tay đã cầm hai cái bầu rượu, một cái ném cho Hứa Thanh, một cái tự mình cầm lấy, sau khi uống xong một cái liền tán thưởng một tiếng.
"Trong doanh địa không thiếu thịt, nhưng rượu này a, vẫn là vật hi hãn."
Hứa Thanh cầm lấy bầu rượu, nhìn chất lỏng đục ngầu bên trong, hắn không say rượu.
Như lời Lôi đội nói, vật này thuộc về vật hi hãn, bên trong xóm nghèo cũng không có, chỉ có nhân vật lớn trong thành, mới có khả năng nhấm nháp.
Nhưng thấy bộ dạng Lôi đội uống xong liền hiện ra vẻ mặt hưởng thụ, Hứa Thanh do dự đặt ở trên miệng, sau khi uống một ngụm liền nhíu mày, cảm thấy miệng đầy vị cay, nhưng vẫn cố nuốt xuống.
Một cổ lửa nóng trực tiếp từ yết hầu bốc lên, theo thực quản chảy vào trong dạ dày, sau đó mãnh liệt nổ tung, khuếch tán toàn thân, hóa thành một cỗ khí tức tràn vào trong miệng, khiến cho hắn mở to miệng, phun ra một ngụm tửu khí.
"Không dễ uống." Hứa Thanh nhìn Lôi đội.
Lôi đội nghe vậy cười ha ha, chỉ vào Hứa Thanh, cười mở miệng.
"Ngươi vẫn là quá nhỏ, không phẩm ra tư vị của rượu, về sau trưởng thành, ngươi nhất định sẽ ưa thích."
Lôi đội nói xong, từ trong tay Hứa Thanh cầm lấy bầu rượu, nhưng bị Hứa Thanh tránh thoát.
"Ta thử lại lần nữa." Hứa Thanh nghiêm túc nói, lại uống một ngụm, mặc dù lông mày vẫn nhíu lại, nhưng đã thích ứng được cái vị lạ của nó.