Trong động quật mờ tối, Đoan Mộc Tàng trôi lơ lửng trên không trung, quay lại nhìn Hứa Thanh. Giọng nói của lão vang vọng, hóa thành dư âm truyền ra khắp bốn phía. Hứa Thanh đứng dậy, cúi đầu về phía Đoan Mộc Tàng, nhẹ gật đầu. "Cảm ơn." Lúc trước Đoan Mộc Tàng cảm ơn hắn, là bởi vì hắn tô đẹp cho thế giới bên ngoài, cho những người ở nơi này một tia hy vọng. Hắn cảm ơn Đoan Mộc Tàng, là bởi vì phần tín nhiệm của đối phương. Đoan Mộc Tàng vung tay lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.