Nhìn qua bóng lưng của Hứa Thanh, trong mắt đội trưởng lộ ra cảm giác thoả mãn. "Bây giờ Tiểu Thanh quả thật đã không coi ta là ngoại nhân nữa rồi, nếu đã như thế ta cũng không nên hiếu kỳ quá phận, mỗi người đều có bí mật riêng của mình cơ mà." Đội trưởng lấy ra một quả táo, quét mắt nhìn qua cái chân tên quốc chủ đang run rẩy cùng với cái bóng mất đi tai trái, khẽ cười một tiếng kêu cả đoàn tàu dừng di chuyển, chờ Hứa Thanh trở về. Lúc này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.