Trong khi chén trà trong tay được bỏ xuống, con đường dài ngoài phủ doanh chủ, máu tươi tràn ngập, thi hài ở khắp nơi!
Thân ảnh Hứa Thanh như mãnh hổ, những nơi hắn đi qua, bị hắn đụng chạm, nhất định là máu tươi văng khắp nơi, mặt đất tràn lan vết máu, nhìn thấy mà giật mình, một đường đi, một đường giết!
Mà ngay phía trước hắn, từng tên thị vệ của phủ doanh chủ đang cấp tốc từ bốn phía đến đây, càng có vài chục người mặc hắc y xa lạ, bọn họ là tu sĩ đến từ đoàn xe.
Mục tiêu song phương đều nhất trí, là Hứa Thanh.
Theo hắn không ngừng mà tới gần, có gió thổi tới, thổi bay sợi tóc trước mặt Hứa Thanh, hắn có chút không quen cho nên dứt khoát vác trường kiếm ở sau lưng, cầm dao găm trên tay, cả người giống như dung nhập trong gió, đi thẳng đến trước người một vị ngưng khí tầng sáu của đoàn xe.
Nháy mắt giao thoa, đầu người bay lên!
Trong lúc máu tươi tung bay, những hắc y nhân cùng thị vệ khác xông lên.
Hứa Thanh nhìn những tu sĩ này, hơi hoảng hốt một chút, hắn nhớ lại, trong ngày đoàn xe tới, Lôi đội hôm ấy đích xác ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng trở về rất nhanh.
Hiển nhiên là ngày đó thấy được kẻ thù, cho nên muốn sớm rời đi.
Hứa Thanh im lặng, sát ý càng đậm, toàn diện bộc phát tốc độ, không có né tránh nữa, mà phóng thẳng tới trước mặt.
Xa xa, trên mái hiên, hai người đang đứng.
Hai người này một lão một trung niên, lão giả mặc đạo bào màu lam, trang phục của trung niên thì khá là chải chuốt, người phía trước gác tay đứng thẳng, lạnh lẽo nhìn một màn trên đường.
Người sau ngồi ở chỗ kia, trong miệng cắn một sợi dây thừng, cẩn thận nhìn, rõ ràng là dây cung của Thập Tự.
Dây cung của Thập Tự không giống tầm thường, vũ khí bình thường khó có thể trảm đứt, nhưng ở trong miệng người này, lại bị cắn đứt từng đoạn từng đoạn.
"Có chút ý tứ, đều là luyện thể giống ta, nhưng bộ dạng của hắn chỉ có tầng sáu tầng bảy, có lẽ so tên Thập Tự có sẹo trên mặt chơi vui hơn một chút."
"Ngươi tới hay là ta tới?" Lão giả bình tĩnh hỏi.
"Nơi này là phạm vi của Kim Cương tông các ngươi, doanh chủ của ngươi lại là trưởng lão của Kim Cương tông, đương nhiên do Kim Cương tông tới trước." Trung niên phun ra đoạn dây kèm theo nước bọt, cười gằn nói.
Trong khi hai người đang nói, một tiếng nổ vang từ bên dưới truyền đến, càng có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, 7-8 tên thị vệ cùng hắc y nhân đang vây quanh Hứa Thanh toàn bộ rút lui.
Thân thể từng người lảo đảo, miệng phun ngụm máu tươi lớn, trên người mỗi người đều tồn tại tổn thương chí mạng, nhao nhao ngã xuống đất, lộ ra Hứa Thanh bị thi thể của bọn họ bay vây!
Toàn thân hắn không biết bị bao nhiêu máu tươi nhuộm vào, áo lông da, một đôi giầy rơm bị sũng nước màu đen, một đầu tóc dài lay động trong gió, một đôi... mắt âm lãnh như một con sói đơn độc.
Tay phải của hắn buông thỏng, làm cho những giọt máu theo vết khắc của dao găm chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên bùn đất.
7-8 cỗ thi thể bên cạnh hắn, mỗi người đều có tử trạng thê thảm, không phải bị Hứa Thanh hành hạ đến chết, mà hễ là chỗ dính tổn thương chí mạng, đều rất thê thảm.
Mà Hứa Thanh ra tay, chủ yếu là giết chết, không có động tác dư thừa, cho nên khiến cho tâm thần của những người thập hoang giả thấy một màn này lại lần nữa nhao nhao hoảng sợ.
Không thèm nhìn những thi thể này, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, duy chỉ có tơ máu trong mắt vẫn tràn ngập, đạp trên bùn đất đi nhanh về phía trước.
Mục tiêu chính là phủ doanh chủ còn cách hắn hơn ba trăm trượng.
Theo hắn tới gần, mười hắc y nhân của đoàn xe cùng mấy tên thị vệ còn sót lại của doanh chủ ở trước phủ doanh chủ đều nhao nhao hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau.
Mà Hứa Thanh sau khi bước nhanh vài bước, liền ngẩng đầu, nhìn hai thân ảnh ở trên nóc nhà xa xa.
Hắn nhận thấy khí tức của hai người này là mạnh nhất trong một đoạn đường hắn đánh tới nơi này, đồng thời cũng là hai người mạnh nhất trong những địch nhân mà hắn đối mặt cho tới bây giờ.
Hứa Thanh rất rõ ràng, cục diện hôm nay, một khi lựa chọn ra tay, sẽ phải... Nắm chắc, mà vị trí của bọn họ, lại là ở trên con đường phải đi qua để tới phủ doanh chủ.
Cho nên sau khi hắn đi ra vài bước, liền giơ tay trái lên, hướng về hai người trên mái hiên, hơi ngoắc một cái.
"Kiêu ngạo!" Lão giả áo lam nheo mắt lại, hàn mang trong mắt lóe lên, thân thể nhoáng một cái, theo những cơn gió dưới chân bắt đầu thổi, trực tiếp đạp không từ trên mai nhà đi về phía Hứa Thanh!
Một màn này, khiến cho nhìn những tên thị vệ cùng hắc y nhân, còn có thập hoang giả đằng sau chấn động mãnh liệt, trong nhận thức của bọn họ, chỉ có cường giả Trúc Cơ, mới có thể đạp không.
Mà Trúc Cơ, đối với bọn họ mà nói, trên cơ bản chính là tiên nhân trên trời.
Rất nhiều người cả đời đều chưa từng thấy đã qua một lần, thậm chí có thể nói, một cường giả Trúc Cơ, trên cơ bản có thể trở thành tông chủ của một tông môn nhỏ như Kim Cương tông hoặc là lão tổ bên trong một tiểu gia tộc.
Lão giả mặc áo lam này hiển nhiên không thể nào là Trúc Cơ, lão chẳng qua là vừa bước vào ngưng khí tầng tám mà thôi.
Lão có thể đạp không chỉ là do thủ xảo, cái này có liên quan tới sở tu phong thuật của bản thân lão, không có giá trị thực chiến gì cả, cũng không cách nào liên tục thi triển quá lâu, chỉ là mánh lới mà thôi.
Nhưng đối với người bên cạnh mà nói, chấn động mà màn này mang đến, vẫn rất chấn nhiếp tâm thần.
Nhưng Hứa Thanh không để trong lòng, hầu như trong nháy mắt khi đối phương đạp không đến, hắn đã bí mật rải phấn độc quanh thân, thân thể cũng ngay lập tức lao ra.
Tốc độ cực nhanh, trên mặt đất lưu lại một đạo tàn ảnh, trong khoảnh khắc, ngay khi sắc mặt lão giả áo lam đại biến, Hứa Thanh dĩ nhiên đã xuất hiện ở trước mặt của lão.
Trực tiếp oanh ra một quyền, trên nắm tay xuất hiện bóng ảnh của Khôi, phát ra tiếng gào thét im lặng, khiến cho lão giả đang ở không trung, muốn né tránh cũng có chút không kịp, chỉ có thể vội vàng niệm pháp quyết, tạo thành phòng hộ.
Tấm phòng hộ kia oanh một tiếng liền vỡ vụn từng khúc, ngay tiếp theo là thân thể của lão giả này, cũng bị Hứa Thanh đánh một quyền mà liên tục rút lui, ngay sau còn có que sắt màu đen hóa thành tia sáng lập lòe, gào thét lao thẳng theo lão giả.
Phịch một tiếng.
Que sắt màu đen bị một mặt tấm thuẫn ngăn cản.