Nói một cách chuyên nghiệp, điều này được gọi là [chuyển dịch bệnh], [dịch] này tự nhiên là không tốt.
Người bình thường không biết thì rất dễ sa vào bãy, đến lúc đó chưa kịp phá giải thì đã gặp họa.
Sau khi nghe xong, Tô Khúc Trân lặng người một lúc lâu, cảm thán: "Trước đây tôi rất hay nhặt được của rơi, có vẻ như sau này không thể nhặt linh tinh được nữa."
Lục Kiến Vi nói: "Anh Tô thật là đứa trẻ ngoan."
Tô Khúc Trần nói: "Tôi cũng cảm thấy mình vậy."
Hắn lên xe vẫn còn nghĩ về chuyện này.
Tô Khúc Trân càng nghĩ càng sợ, cảm thấy thế giới này đầy rây nguy hiểm.
Hắn chính là người ngây thơ nhất trên thế giới này, lái xe trên đường lớn mà vân có người muốn hại mình, thật là quá đáng.
Lục Kiến Vi nhìn vẻ mặt Tô Khúc Trân tự cho bản thân là nạn nhân, có chút bất ngờ: [Thầy bói mù này thật sự lắm trò quá.
]
Mặt trời đã lên cao... Sau khi đến nửa lưng chừng núi thì chẳng còn ai nữa.
Khu này toàn là đại gia sinh sống! Lúc nhỏ, Lục Kiến Vi đã từng đến đây một lân cùng sư phụ, khách hàng là một người phụ nữ.
Chồng bà ta không biết làm sao, buổi tối còn muốn bóp cổ bà ta đến chết.
Còn kỳ lạ hơn, một lần bà ta dậy vào ban đêm để đi vệ sinh, nhìn thấy chồng mình đang chải tóc trước bàn trang điểm của bà, mặc chiếc váy ngủ của bà.
Chồng bà ta tóc ngắn, nhưng trong gương lại là tóc dài.
Khách hàng lập tức ngất xỉu, sau đó bỏ tiền ra mời người quen giới thiệu sư phụ của Lục Kiến Vị.
Việc đó giải quyết rất dễ dàng! Nguyên nhân là do chồng bà ta bị quỷ mê hoặc, bị một người phụ nữ nhập vào người, còn muốn thay thế ông ta sống, dù sao họ cũng giàu có.
Kể từ đó, cô không còn đến đây nữa.
Tô Khúc Trần rẽ một góc, nói: "Ở đây còn có minh tinh sinh sống nên một số tin đồn bên ngoài không biết tôi đều biết cả"
Lục Kiến Vi: ".
Anh có thể làm paparazzi rồi đấy."
Tô Khúc Trần nhếch môi: "Làm paparazzi chán lắm... Hơn nữa giờ paparazzi cũng sắp bị cấm sóng rồi! Tôi không làm cái đó đâu, bói toán thì triển vọng hơn, danh tiếng cũng tốt."
Lục Kiến Vi nhận ra hắn thực sự có tình yêu đặc biệt với nghề bói toán.
Cô cũng không biết một cậu ấm như Tô Khúc Trần làm sao mà tiếp xúc với nghề này
Biệt thự Tô gia rất lớn, bên trong còn có khu vườn trồng nhiều loại cây khác nhau! Trong đó, cây lớn nhất là cây thông, lá xanh um, vươn ra ngoài tường rào.
Lục Kiến Vi thu hồi tầm nhìn, nói: "Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấm như anh lại đi bày sạp xem bói."
Người bình thường lúc này hoặc là giúp việc ở công ty, hoặc là vui chơi giải trí... Cuộc sống bao quanh bởi mỹ nhân.
Tô Khúc Trần nói: "Đó là vì tôi có hoài bão lớn."
Lục Kiến Vi cảm thấy cô không nên đề cập đến chủ đề này.
Biệt thự Tô gia bên trong rất xa hoa, chỉ nhìn một cái là biết họ kinh doanh trang sức lâu năm chứ không phải nhà giàu mới nổi.
Việc họ có thể nuôi nên một đứa con như Tô Khúc Trần quả thực là điều kỳ diệu.
Tô Khúc Trần trước tiên dẫn cô lên tầng ba: "Đi đến phòng tôi trước nhé! Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đến xem phòng bố tôi có vấn đề gì không?!"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Được."
Phòng của Tô Khúc Trân rất đơn giản, bên cạnh kệ sách còn đặt một số cúp, đế cúp ghi rõ nội dung giải thưởng.
Lục Kiến Vi tiến lại gân xem, sau đó hỏi: "Trường học của anh còn tổ chức cuộc thi bắt ve sầu à? Người đạt giải nhất bắt được bao nhiêu con?"
Tô Khúc Trân hiếm khi đỏ mặt.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở lời: "Hồi tiểu học trường tổ chức, tôi nhớ là tôi bắt được hai ba trăm con, người đạt giải nhì chỉ được năm mươi con."
Lục Kiến Vi kinh ngạc: "Giỏi quá."
Ngay cả việc bắt ve sầu cũng có thể vượt xa người khác như vậy, hồi tiểu học đã bắt được vài trăm con! Vậy bây giờ chắc đã thành thánh...
Lục Kiến Vi dừng suy nghĩ lan man, ho khan một tiếng: "Dẫn tôi đi xem bố anh đi! Chuyện còn lại nói sau."
Tô Khúc Trân gật đầu: "Được."