Tạ Nhất Tổ nói: "Vậy hãy gọi hồn ngay đi."
Có thể gọi lại một hồn là một hồn, ông ấy muốn xem Lục Bán Tiên của Xuất Vân Quan này có thật sự tài giỏi không, nếu không có tài thì đuổi thẳng.
Lục Kiến Vi tự nhiên biết ý của Tạ Nhất Tổ nhưng không vạch trần.
Cô để cho Tạ Nhất Tổ đi chuẩn bị vải vàng và gạo vàng.
Tạ Nhất Tổ hành động nhanh chóng, dù trong nhà không có nhưng sai người hầu đi mua là xong, không đến nửa giờ tất cả mọi thứ đã sẵn sàng.
Lục Kiến Vi để Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương mỗi người phụ trách một cái, lấy một cái bát đựng đầy gạo vàng, sau đó dùng vải vàng phủ kín lại.
Việc phủ kín không đơn giản chỉ là phủ lên mà là phủ kín toàn bộ mặt bát! Sau đó lật ngược bát lại, buộc vải vàng lại, để cả cái bát được bọc trong vải vàng.
Trần Viên Phương nói: "Xong rồi."
Lục Kiến Vi nhận lấy cái bát bọc vải vàng, đi vào phòng của Lâm Uyển Uyển, hướng miệng bát đã được phong ấn về phía bà Tạ đang trên giường.
Tạ Nhất Tổ và một vài người khác đứng bên cạnh theo dõi.
Lục Kiến Vi hành động rất chậm và rõ ràng, xoay tròn từ trái sang phải... Sau vài lượt lặp lại, gạo vàng trong bát đã bớt đi.
Tạ Nhất Tổ không biết đã nghĩ đến điều gì, hít vào một hơi thật sâu.
Lục Kiến Vi bình tĩnh mở vải vàng ra, thêm một ít gạo vàng vào bên trong rồi lặp lại hành động trước đó.
Tổng cộng lặp lại ba lần, cuối cùng gạo vàng trong bát không còn giảm nữa, không cần phải thêm vào.
Đúng lúc này, một bóng dáng trong suốt xuất hiện trong phòng.
Tạ Nhất Tổ lập tức nhận ra: "Uyển Uyển!"
Bóng dáng này là Lâm Uyển Uyển, chỉ là biểu cảm của bà ấy rất mơ hồ, như không hiểu bất cứ điều gì, đứng bên cạnh giường.
Lục Kiến Vi rút ra một tờ phù chú, đốt lên và vẩy quanh trên đầu của Lâm Uyển Uyển cho đến khi tờ phù chú cháy hết.
Một hồn của Lâm Uyển Uyển cũng trở lại thân thể.
Tạ Nhất Tổ ngóng chờ người trên giường nhưng đã đợi cả nửa ngày mà Lâm Uyển Uyển vẫn không tỉnh dậy nên hỏi: "Sao bà ấy vẫn chưa tỉnh?"
Tô Khúc Trần hơi bực bội nói: "Không phải đã nói là còn một hồn sao, vội cái gì."
Lục Kiến Vi nói: "Bây giờ ông Tạ nên giải thích cho chuyện của bức tranh này! Đây là việc liên quan đến sinh tử của bà Tạ... Sinh hồn rời khỏi thể xác sau bảy ngày sẽ trở thành tử hồn thực sự và sẽ bị âm sai tới bắt đi."
Lúc đó Lâm Uyển Uyển thật sự sẽ chết.
Tạ Nhất Tổ ban đầu nghĩ cô đang nói quá lên nhưng khi nghĩ lại những gì mình vừa chứng kiến! Cuối cùng ông ấy vần lựa chọn tin tưởng.
Ông ấy nói: "Bức tranh này chỉ là một bức tranh sơn dầu bình thường, không có gì cả."
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Thật vậy sao? Ông chưa bao giờ mở lớp phía dưới của bức tranh này? Hay là không nhận được kết quả mình mong muốn?”
Lời này vừa ra, mọi người có mặt đều ngỡ ngàng.
Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương đều cảm thấy bức tranh này chắc chắn có vấn đề, còn Tạ Nhất Tổ bắt đầu hoảng sợ.
Dù họ không thường xuyên tiếp xúc với tranh hai lớp nhưng họ cũng có thể đoán ra là bức tranh phía dưới còn có một lớp khác.
Khi họ vừa xem xong trong phòng đọc sách, họ hoàn toàn không chú ý đến điều này, bức tranh phía trên đã khiến họ cảm thấy khó chịu, không biết phía dưới còn có thứ gì.
Tạ Nhất Tổ im lặng một lúc lâu, hỏi: "Làm sao cô biết? Tin tức về bức tranh hai lớp này chưa từng được ai biết đến."
Lục Kiến Vi mặt vô biểu tình nói: "Điều này không liên quan đến ông."
Tạ Nhất Tổ đoán là có thể khi nãy trong phòng đọc sách cô đã chạm vào gì đó nên nhận ra điều không bình thường, mà ông ta lại không phát hiện ra.
Ông ấy thở dài một hơi dài, nói: "Bức tranh này thực sự là tranh hai lớp và lý do tôi mua nó về không phải để sưu Tâm."
Nếu thực sự muốn sưu tâm cũng không tới mức chỉ một số tiền khổng lồ để mua một bức tranh sơn dầu mà ngay cả tác giả cũng không biết là ai! Lợi ích thực tế hoàn toàn không có, ông ấy cũng không có tế bào nghệ thuật... Nếu mua cũng chỉ mua của những danh nhân thế giới.
Lục Kiến Vi chờ Tạ Nhất Tổ nói tiếp.