Nếu người khác thấy thì cũng khó có ai tin đây là mẹ ruột của cô ấy, mà là mẹ kế thì đúng hơn.
Chu Hiểu Hiểu thực sự không hiểu, tại sao cùng là phụ nữ mà có người lại có quan điểm trọng nam khinh nữ còn nặng hơn cả đàn ông.
Cô ấy cũng từng ước ao được tái sinh thành con trai.
Bản thân cô ấy và em trai mới ba tuổi của mình khác biệt như trời với đất về mọi phương diện... Cô ấy giống như một người giữ trẻ.
Làm người giữ trẻ còn tốt hơn cô vì có lương! Còn cô ấy không những không có lương mà còn phải chịu đòn và mắng chửi.
Chu Hiểu Hiểu mở cửa và ngay lập tức bị ném vào mặt một cái khăn lau.
Em trai đang ở trong nhà vệ sinh... Khi cửa mở, cậu nhóc dùng đôi mắt to nhìn Chu Hiểu Hiểu với một nụ cười ngây thơ.
Người phụ nữ lại hét lên: "Đứng đó làm gì?"
Chu Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cùng với tiếng chửi bới phía sau, vào nhà vệ sinh để chùi đít cho em trai, lòng căm phẫn ngày càng tăng.
Cô ấy thực sự muốn ước nguyện và càng muốn ước nguyện thành công.
Đứa trẻ được nuôi dạy trắng trẻo mịn màng, nằm trên đùi của chị gái, bị lau đến đau cũng không khóc không làm ââmT, ngược lại còn cười khúc khích.
Chu Hiểu Hiểu mắng thầm: "Cười cười cười, chỉ biết cười!"
Đứa trẻ cắn tay, cô ấy khéo léo kéo quần của cậu nhóc lên, chuẩn bị đi ra ngoài, người phía sau kéo cô ấy lại: "Chị ơi... Chị ơi..."
Chu Hiểu Hiểu kéo em trai ra ngoài: "Kêu cái gì?! Đừng có kêu bậy!"
Kể từ khi cậu nhóc chào đời, cuộc sống của cô ấy càng trở nên khó khăn! Mọi người đối xử với cô ấy giống như một món hàng lỗ vốn.
Dù cô ấy có thi đạt điểm tối đa cũng không bằng việc em trai nói một câu.
Chu Hiểu Hiểu lúc nào cũng trong trạng thái oán trách! Thậm chí không chỉ một lần nghĩ rằng... Nếu cậu nhóc biến mất thì có lẽ cô ấy sẽ sống tốt hơn một chút.
Đó cũng là lý do Chu Hiểu Hiểu tìm bạn cùng bàn hỏi vê trang web ước nguyện kia.
Cuối cùng, Chu Hiểu Hiểu cũng làm xong việc! Cô ấy trở về phòng gọi điện thoại cho bạn cùng bàn: "Ước nguyện của tớ không thành công."
Bạn cùng bàn hỏi: "Không thành công? Không phải tớ đã nói cho cậu cách làm rồi sao?"
Chu Hiểu Hiểu thở dài: "Tớ đã thử mấy lần rồi! Toàn là dấu X... Tớ không nghĩ ra phải viết gì vào mục tiền cược."
Cô ấy thực sự không biết phải nói thế nào cho phải.
Bạn cùng bàn đầu bên kia tò mò: "Nhiều như vậy sao? Tớ chỉ cần một lần là thành công rồi! Ước nguyện của cậu có phải là yêu cầu quá cao không?”
Chu Hiểu Hiểu nghĩ đến nội dung ước nguyện của mình, đó là mong muốn sâu kín nhất trong lòng cô ấy cũng là hèn hạ không thể tả nên cô ấy không muốn tiết lộ ra ngoài.
Chu Hiểu Hiểu nói qua loa: "Có lẽ là cao quá! Hôm nay mọi chuyện không thuận, có một cao nhân nói tớ gặp đại hung nên tớ quyết định ngày mai sẽ thử lại."
"Cũng được." Bạn cùng bàn gật đầu, phấn khích nói: "Hôm nay tớ hôn được với soái ca rồi! Vui quá đi... Trang web này thực sự đã cho tớ cơ hội hồi sinh."
Nghe lời bạn thân nói, Chu Hiểu Hiểu càng cảm thấy khó chịu.
Bạn cùng bàn kể xong chuyện tình cảm, lại bắt đầu phàn nàn: "Hôm nay tớ và anh ấy đi hẹn hò nhưng mua đồ thì hết hàng hoặc cửa hàng lại có vấn đề, tức chết mất."
Chu Hiểu Hiểu chế giễu: "Trời ghen ty với cậu đấy haha."
Bạn cùng bàn nói: "Ai biết được xui xẻo như thế chứ?! Nhưng được hẹn hò là tớ đã vui rồi... Cuối tuần này tiếp tục hẹn hò lần nữa khiến bọn họ tức giận."
Nụ cười của Chu Hiểu Hiểu tắt lịm theo lời bạn cùng bàn.
Cô ấy hỏi nhỏ: "Cậu không phải đã dùng giá trị may mắn để đổi ước nguyện sao? Những chuyện cậu gặp hôm nay có phải là..." Quá xui xẻo.
Bạn cùng bàn như nghe thấy chuyện cười, nói: "Cậu tin thật à? Giá trị may mắn là một thứ vô tung vô ảnh, làm sao mất đi được! Tất cả chỉ là tình cờ mà thôi."
Dù vậy, trong lòng Chu Hiểu Hiểu không tránh khỏi gieo mầm một suy nghĩ.
Hạt giống này rồi sẽ nảy mầm và không ngừng phát triển.