Anh ta cầm một cây kiếm và tiến vê phía họ.
Ba người Lục Kiến Vi vội vàng tránh ra một bên, Tô Khúc Trần không kiềm chế được nói: "Xin cứ tự nhiên."
Lần này, đạo sĩ cầm kiếm vừa đi vừa niệm phù chú, quay mấy vòng, sau đó quát: "Thu!"
Nữ quỷ bị giật mình nhưng cũng nhanh chóng tránh đi.
Đạo sĩ không kịp chuẩn bị, đâm vào cửa sổ, đau đớn kêu lên.
Lục Kiến Vi nhìn không nổi nữa liền rút ra một lá bùa ném tới: "Người đã chết không thể lưu lại dương thế! Bây giờ tôi sẽ siêu độ cho cô."
Nữ quỷ rõ ràng không muốn! Cô ta cố gắng tránh né nhưng lần này không như mong muốn, lá bùa dính vào cơ thể cô ta tạo ra một lỗ đen.
Cô ta thét lên thảm thiết rồi dần biến mất trong bài kinh siêu độ.
Nữ quỷ này chưa bao giờ làm hại ai, cũng là một trong những loại quỷ dễ siêu độ nhất.
Lục Kiến Vi quay người: "Xong rồi! Đi ngủ thôi."
Đạo sĩ kia cầm kiếm quay lại, tức giận nói: "Cô thế nào có thể cướp công đức của tôi?"
Lục Kiến Vi không quan tâm, đóng cửa phòng lại.
Đạo sĩ kia tức giận khôn nguôi, quay sang chừng Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương! Hai người nhìn nhau một cái, nhanh chóng vào phòng và cũng đóng cửa chặn anh ta ở ngoài.
Toàn bộ hành lang chỉ còn lại một mình đạo sĩ.
Đạo sĩ kia nhặt phù chú trên đất lên, quyết định tái sử dụng... Chuông gió cách đó không xa bị gió thổi qua phát ra tiếng động.
Đạo sĩ kia thu gom phù chú dưới đất, trong lòng vẫn tự hỏi những người vừa rồi thực sự là ai?! Sao anh ta chưa bao giờ thấy họ.
Đợt này, số người đến khách sạn Quân Thanh này rất nhiều, ma cũng không đủ để bắt.
Đạo sĩ kia chỉ lo đi, không chú ý đến những dải màu đen trên thảm dân dân tiến về phía mình, lẳng lặng quấn lấy mắt cá chân anh ta.
Đạo sĩ kia lập tức bị kéo ngã xuống đất.
Anh ta nhìn thấy thứ trên chân mình, ngay lập tức rút phù chú dán lên, đối phương lui lại một chút.
Đang lúc đạo sĩ kia tỏ ra vui mừng thì ngay sau đó liền trợn tròn mắt, vô số sợi tóc đen trong bóng tối bay ra, trực tiếp quấn lấy toàn thân anh ta.
Đạo sĩ kia nhanh chóng bị kéo đến cuối hành lang và biến mất.
...
Trong phòng, Tôn Hiệu bôi một chút †ro thơm lên vết thương của mình.
Không biết thứ này là cái gì, vết thương còn có mùi, có lẽ sau này sẽ bị nhiễm trùng, bôi lên cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bởi vì căng thẳng, Tôn Hiệu và Tôn Biệt nằm trên giường nhưng mãi không ngủ được.
Chưa đến mười hai giờ, bóng ma đó cũng tạm thời không xuất hiện, ngủ nửa giờ cũng đủ để giữ tỉnh táo cả đêm.
Tôn Hiệu đi dép lên giường.
Có lẽ vì tâm trạng bức bối, khi cởi dép anh ta không chú ý đến việc đôi dép để sai cách, cả đôi dép đều hướng mũi về phía giường.
Vì không yên tâm, lần này bọn họ thay ca cho nhau... Để một người ngủ, một người canh chừng! Tôn Hiệu bị thương nên ngủ trước.
Chỉ vài phút sau anh ta đã chìm vào giấc ngủ.
Tôn Biệt thì đang sắp xếp đồ đạc của mình, lân này họ mang theo một chồng phù chú lấy được từ Hiệp Hội Đạo Giáo nhưng giá khá cao.
Chính vì điều này, họ mới quyết tâm phải có được Thất Tinh Kiếm.
Về phần đạo sĩ phái Chính Nhất, họ chắc chắn không sẽ can thiệp vào chuyện trong phòng người khác, đây cũng là lý do tại sao họ chọn cách gọi mai Khách sạn này đã có lịch sử trăm năm, hồn ma không chỉ một con, chỉ cần họ tiêu diệt một hai con là có thể vượt qua rất nhiều người, sống sót đến bình minh là có thể hoàn toàn chiến thắng ngày đầu tiên.
Tôn Biệt còn đang nghĩ thì cảm nhận được Tôn Hiệu bên cạnh mình trở mình nhưng anh ta cũng không quan tâm.
Tôn Hiệu mơ thấy một người phụ nữ, trông rất đẹp! Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, từ phòng tắm đi thẳng đến bên giường.
Anh ta vươn tay ôm cô ta vào lòng, nghe cô ta thì thâm trong vòng tay mình: "Ngủ với em có được không?”