Ngay khi dứt lời, một mùi hôi bắt đầu lan tỏa.
Theo thời gian, mùi hôi càng trở nên nồng nặc, khó tin đến mức, cảm giác như sắp bị chết vì hôi ngay tại chỗ này.
"Trời ơi, mùi gì mà hôi thế này?"
"Sắp bị ngạt thở mất, mùi này quá khủng khiếp, phát ra khí độc à??? Đây là bao nhiêu năm không tắm đánh răng thế?!"
"Nhanh tránh ra! Tôi muốn đến chỗ không khí thoáng chút, mùi này quá khó chịu! Tôi sắp nôn mất."
Đám đông bắt đầu bịt mũi và rời đi.
Lục Kiến Vi biết được sự thật.
Cô ngửi thử, quả nhiên mùi thối phát ra từ chàng trai trẻ, càng gân mùi càng thêm khó chịu.
Chàng trai trẻ gân như không thở được, "Cái quái gì thế này?"
Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao tự nhiên lại có mùi hôi kinh khủng như vậy! Rõ ràng lúc trước không hề có, không lẽ là đậu phụ này có độc?
Lục Kiến Vi hỏi: "Anh nói dối phải không?"
Chàng trai trẻ đang định phủ nhận.
Lục Kiến Vi cắt ngang lời hắn: "Nhắc nhở anh một chút! Nếu anh nói dối thì mùi thối trên người anh sẽ càng nồng nặc." Chàng trai trẻ không thể tin, trợn tròn mắt.
Cuối cùng, hắn ta không chịu nổi nữa, thừa nhận: "Là tôi nói dối."
Kỳ lạ là sau khi nói xong câu đó, hẳn ta không còn ngửi thấy mùi hôi nữa! Cảm giác như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mùi thối khó chịu ấy biến mất như chưa từng tồn tại.
Đến mức này, chàng trai trẻ không còn mặt mũi ở lại, vội vàng chạy trốn... Còn vấp ngã vào vùng cây xanh.
Lục Kiến Vi thông thả rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Một số người trong đám đông tắt điện thoại, lưu lại video... Nghĩ đến việc đăng lên mạng kiếm view.
Sáng hôm sau, khi Quách Minh tỉnh dậy, đã thấy mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng.
Thầy Quách bất giác mỉm cười.
Đó chính là tính cách của Hình Dao Dao: thường dậy rất sớm, dọn dẹp thật gọn gàng và chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Có thể cưới được người vợ như thế, Quách Minh thực sự là phước báu tu được từ kiếp trước.
Thầy Quách vuốt tóc, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chuyện xảy ra tối qua thực sự quá nhiều, Quách Minh suy nghĩ đến nửa đêm mới đi ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, thây Quách gọi vợ: "Dao Dao?”
Không có ai trả lời.
Có phải cô ấy đã đi mua thực phẩm?
Quách Minh mang theo suy nghĩ đó, đi vào phòng khách và thấy cháo đã được chuẩn bị, bát đũa cũng đã sẵn sàng.
Trên bàn có một tờ poster.
Quách Minh cầm lên, thấy là bức ảnh cưới và không khỏi bật cười: [Dao Dao quả thực lúc nào cũng xinh đẹp.
]
Tờ poster này chụp thật đẹp.
Nhưng Quách Minh không nhớ mình đã chụp bức ảnh như thế này, liền bỏ qua và để poster sang một bên.
Sau khi uống xong, Quách Minh lại gửi WeChat cho Hình Dao Dao nhưng không nhận được hồi đáp.
Quách Minh cảm thấy không lành... Khi đi vào phòng, phát hiện một tờ giấy dưới gối, chữ viết trên đó là của Hình Dao Dao...
Lục Kiến Vi lại ngồi lên xe của tài xế.
Tài xế nhìn cô với vẻ khâm phục, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được mà hỏi: "Cô gái, nhà cô bán đậu phụ thối à?"
Lục Kiến Vi hỏi: "Sao thế?”
Tài xế nói: "Cô không biết à, tôi thích ăn đậu phụ thối lắm, mùi vừa rồi ngửi thấy thật là thối, chắc chắn rất ngon!"
Đậu phụ thối được gọi là đậu phụ thối bởi vì mùi của nó thối, theo kinh nghiệm nhiều năm của ông, những mùi cực kỳ thối thường rất ngon.
Anh ta còn nhớ vẻ mặt của anh chàng kia, rõ ràng là thấy ngon.
"Ôi chao, tôi thực sự hối tiếc vì chẳng được ăn thử, thật là tiếc."
Lục Kiến Vi: "..."
Cô không ngờ tài xế lại có suy nghĩ như vậy, tiếc là nhà cô không bán đậu phụ thối.
Lục Kiến Vi gọi điện cho Tô Khúc Trần: "Học hỏi, anh đến không?"
Tô Khúc Trần hào hứng nói: "Đến... Đến chứ! Tôi có cần phải mang đồ gì không?"
Lục Kiến Vi nói: "Tùy anh."
Tô Khúc Trần vội vàng đáp lời, lấy ra đồ đã cất giữ lâu ngày của mình, lên xe và đi đến địa điểm Lục Kiến Vi chỉ định.
Hắn vui mừng không thể tả.