Tô Khúc Trần đi theo phía sau vừa suy nghĩ xem mình có thể phát huy sức mạnh của Tô Bán Tiên như thế nào?! Vừa nghĩ làm sao để trang trí lại Xuất Vân Quan.
Chuyện mà Cố Thư Lệ gặp phải không quá lớn nhưng cũng không nhỏ.
Sau khi bộ phim chiếu mạng nổi tiếng, cô ấy cũng trở nên nổi tiếng và nhận được vai nữ hai trong một bộ phim mới, đồng thời cũng đã gia nhập đoàn làm phim.
Nhưng vài ngày gần đây, đã xảy ra chuyện.
Hôm trước, đạo diễn của bộ phim trước đó đã mời cô ấy đi ăn tối và có uống một chút rượu.
Trợ lý riêng của Cố Thư Lệ đã đưa cô ấy về nhà.
Cố Thư Lệ không giỏi uống rượu nên nửa đêm tỉnh dậy vì dạ dày khó chịu... Cô ấy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Khi trở lại, Cố Thư Lệ phát hiện có người ngồi trên sofa! Ban đầu, cô ấy còn tưởng là trợ lý của mình nhưng khi nhìn kỹ lại thì hoàn toàn bị dọa sợ.
Khuôn mặt người ngồi đó không phải là khuôn mặt người! Cố Thư Lệ với kinh nghiệm tiếp xúc với động vật nên nhận ra ngay... Đó là khuôn mặt của một con mèo.
Tổng thể trông như một con miêu tinh... Rất đáng sợ.
Công bằng mà nói... Nửa đêm, bất kỳ ai cũng sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy một người có khuôn mặt mèo nhưng Cố Thư Lệ lại khác.
Lúc đó, cô ấy nghĩ mình chưa tỉnh rượu nên chỉ liếc nhìn rồi quay về phòng ngủ.
Đến sáng hôm sau, cô ấy mới nhớ lại chuyện đó.
Khu biệt thự rộng lớn, Cố Thư Lệ tự lái xe đến nên chiếc xe sang trọng của Tô Khúc Trần đã bị bỏ lại.
Điều này khiến hắn rất không hài lòng.
***
Chỉ sau vài phút lái xe, họ đã đến biệt thự của Cố Thư Lệ, nơi có diện tích rất lớn, vườn và đài phun nước riêng.
Lục Kiến Vi nghĩ: [Làm minh tinh kiếm tiền thật sự nhiều.]
Cố Thư Lệ mở cửa, nói: "Tôi chắc chắn rằng đó là khuôn mặt mèo, trí nhớ của tôi rất tốt."
Cô ấy bận rộn với việc quay phim, không có thời gian nuôi mèo nhưng thường xuyên theo dõi các blogger về thú cưng trên mạng.
Nhắc đến điều này, Cố Thư Lệ trở nên hứng thú: "Lục Bán Tiên! Cô có biết những blogger về thú cưng không? Tôi theo dõi hai người, những con mèo của họ đẹp lắm!"
Cố Thư Lệ chỉ muốn làm rõ vì sao chuyện đó xảy ra... Nếu người kia muốn hại cô ấy thì đã hành động từ lâu.
Thấy Lục Kiến Vi không quan tâm, cô ấy cảm thấy thất vọng: "Những con mèo thật sự rất dễ thương mài!"
Lục Kiến Vi bình tĩnh lắng nghe.
Tô Khúc Trần nghĩ: [Cô minh tỉnh này có vẻ hơi kỳ quặc.
] Cố Thư Lệ mỉm cười: "Thực ra Trương đạo là bạn của anh trai tôi! Anh ấy giới thiệu cô, nên tôi tin tưởng."
Ông ấy không rõ lắm về sự việc của chuyến xe buýt cuối cùng nhưng để Cố Thư Lệ tin tưởng, Trương đạo đã kể sơ lại một lần! Dù sao thì Lục Bán Tiên rất giỏi, nghe theo cô là điều đúng đắn.
Lục Kiến Vi nói: "Cứ xem tình hình thực tế trước đã."
Cố Thư Lệ mở cửa... Bên trong lấp lánh ánh vàng, suýt chói mù mắt Lục Kiến Vi.
*xk+
Toàn bộ nội thất trong nhà đều màu vàng.
Tô Khúc Trần trợn tròn mắt còn Lục Kiến Vi không biết phải nói gì.
Cố Thư Lệ ngượng ngùng: "Mong cô đừng lấy làm lạ! Tôi thích màu vàng, nó biểu thị sự giàu có."
Lục Kiến Vi liếc nhìn trang phục của cô ấy... Dây chuyền vàng, áo dài đỏ viền vàng, vòng tay ngọc bích... Cố Thư Lệ quả thực rất giàu! Giờ thì Lục Kiến Vi không còn ngạc nhiên vê mức thù lao cô ấy đề xuất.
Lục Kiến Vi chớp mắt một cái, lập tức lấy lại tinh thần.
Vừa bước vào, Cố Thư Lệ chỉ về chiếc sofa trong phòng khách và nói: "Hôm đó, tôi không lên lâu ngủ! Chính trên sofa này, tôi đã thấy nó."
Phòng khách rộng lớn, trung tâm là bộ sofa màu vàng sang trọng.
Từ nhà vệ sinh tâng dưới, có thể quan sát rõ phần này của phòng khách.
Tô Khúc Trân hỏi nhỏ: "Cô thấy cái gì vậy?” Lục Kiến Vi mỉm cười: "Anh đoán xem"
Tô Khúc Trần lắc đầu: "Tôi không đoán" Lúc này, da hắn đã nổi hết cả gai ốc.
Hắn quyết định không bao giờ vào nhà vệ sinh vào nửa đêm nữa! Bởi vì... Mọi sự cố đều từ hành động này mà ra.
Lục Kiến Vi đi một vòng quanh nhà: "Không có gì bất thường cả."