Lục Kiến Vi quay trở lại bàn, cắn một miếng bánh bao nhân thịt.
Cô ăn xong mới từ tốn hỏi: "Sao anh rảnh rỗi đến đây? Công ty nhà anh không phải bảo là bận lắm sao?"
Tô Khúc Trần tự tin đáp: "Tôi có quý nhân."
Ngày thứ hai sau khi Tô Tiên Vị nhập viện, cổ phiếu của công ty bắt đầu giảm, và các giám đốc cũng muốn lợi dụng cơ hội này để lên cao.
Trong mắt họ, hắn chỉ là một đứa trẻ bú sữa.
Nhưng ai ngờ ngay ngày thứ hai Tô Khúc Trần đến công ty, một công ty nổi tiếng từ nước ngoài đã đến, hóa ra chủ tịch là ông ngoại của Tô Khúc Trần.
Tô Tiên Vị ngày xưa chỉ là một chàng trai nghèo, quen biết mẹ của Tô Khúc Trần khi bà vừa trở về nước, theo đuổi được cô gái giàu có, từ đó mà làm giàu và có được Tập đoàn trang sức họ Tô ngày nay.
Chỉ là mẹ của Tô Khúc Trần rất kín đáo, không bao giờ nói với người ngoài, mọi người vẫn tưởng bà là một người phụ nữ bình thường trong gia đình.
Và sau khi bà qua đời, sự chú ý của truyền thông đều đổ dồn vào chuyện Tô Tiên Vị có scandal hay không, họ không còn quan tâm đến một người đã mất.
Điều này quả thật đã làm các giám đốc hoảng sợ, mặt họ như thể tràn ngập màu sơn.
Ông ngoại của Tô Khúc Trần đã sống ở nước ngoài, sau khi con gái ông qua đời thì không còn nhiều liên lạc với gia đình Tô nữa, chỉ là Tô Khúc Trần thỉnh thoảng mới đến đó ở.
Lân này họ đã cử một người giỏi đến giúp đỡ nên Tô Khúc Trần lại có thời gian rảnh rỗi.
Lục Kiến Vi: "Oh"
Mệnh cách của Tô Khúc Trân không hề thay đổi... Lúc nào cũng được quý khí và vận may chúc phúc, trừ phi hắn bắt đầu làm việc ác.
Một số người mệnh cách xuất chúng nhưng sau khi làm ác thì sẽ tụt dốc không phanh.
Tô Khúc Trần có tính cách tốt, điều này cũng có lợi cho bản thân hắn.
Lục Kiến Vi hỏi: "Vậy hôm nay anh đến làm gì?"
Tô Khúc Trần cười hì hì nói: "Tôi đến cúng vườn như đã hứa! Cô không nên tiếp đãi tôi tốt hơn sao?"
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, đưa cho hẳn một cốc nước: "Uống từ từ."
Tô Khúc Trần: "..."
Hắn thực sự nể phục Lục Bán Tiên.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngồi xuống: "Tôi đến xin làm đệ tử học nghệ đây! Cô xem xương cốt của tôi có được không? Có tài năng gì không?”
Người ta gặp một đứa trẻ tài năng thường nói là xương cốt lạ thường, tài năng xuất chúng mà.
Lục Kiến Vi quan sát Tô Khúc Trần một cách kỹ lưỡng, hỏi: "Anh thật sự muốn học đạo?" Nghe giọng điệu này, Tô Khúc Trần biết chắc là sẽ được đồng ý.
Hắn lập tức hô to một tiếng: "Lục Bán Tiên vạn tuết"
Lục Kiến Vi giật mình vì tiếng hô to của hắn, quay đầu nói: "Học đạo được thôi! Nhưng trước hết phải nộp học phí đã"
Thể chất của Tô Khúc Trần không tệ! Lúc trước, khi xử lý vấn đề của Tô Tiên Vĩ, hắn đã có thể nhìn thấy ma quỷ, chứng tỏ là người có tiềm chất mở mắt âm dương.
Chỉ cần đến đây vài lần nữa, biết đâu có thể mở mắt được.
Hy vọng khi đó phát hiện ra xung quanh mình đầy rây là ma quỷ... Hắn sẽ không bị dọa chết.
Có điều, Tô Khúc Trần không biết chuyện này, hứng khởi nói: "Tốt nha! Vậy sau này tôi sẽ thực sự là Tô Bán Tiên rồi."
Sau khi Lục Kiến Vi ăn sáng xong thì tự mình dọn dẹp sạch sẽ.
Tô Khúc Trần đã lấy cờ "Tô Bán Tiên" của mình ra, cắm dưới mái hiên cửa đạo quan.
Rồi hắn tự hào đứng nhìn lá cờ bay phất phơ... Giống như một người lãnh đạo kiểm tra công việc của cấp dưới, nói: [Làm tốt lắm! Hay là... Đồng chí vất vả rồi]
Lục Kiến Vi: [... ]
Tô Khúc Trần chạy trở lại trong đạo quan, hỏi: "Vị Lục đạo trưởng kia đâu rồi?"
Lục Kiến Vi nói: "Sư đệ bận việc khác."
Lục Trường Lan tối hôm qua nhận được một nhiệm vụ, một cô gái nói mình mỗi tối đều mơ thấy một bà lão.
Chuyện này không khó, chỉ là địa điểm ở thành phố bên cạnh - Cảnh Thành! Anh phải tự mình đến đó nên đã khởi hành từ sáng sớm.
May mắn là thù lao rất hậu hĩnh, có đến một trăm nghìn.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Lục Kiến Vi reo lên.