Ngôi nhà này nằm trong khu dân cư, hoàn cảnh gia đình bình thường và nhiệm vụ lần này cũng không quá khó, vì vậy mức thù lao được đưa ra là bình thường.
Lục Kiến Vi nhìn Tô Khúc Trần Xuống xe.
Rồi không kiềm được mà lướt mắt sang chỗ khác.
Hôm nay Tô Khúc Trần lại mặc bộ trang phục mà hắn thường mặc khi xem bói ở phố cổ, kính mắt đen cũng không thiếu, ria mép giả cũng vậy.
Thậm chí hắn còn tự mình cầm cờ [Tô Bán Tiên].
Lục Kiến Vi hỏi: "Anh có phải làm rất nhiều cờ không?” Tô Khúc Trần ngạc nhiên nói: "Sao cô biết! Tôi làm một kho cờ để phòng thân, cô muốn lúc nào cũng có thể lấy, miễn phí."
Lục Kiến Vi im lặng một lúc, nói: "Không cần đâu."
"Tô Khúc Trân không nói gì.
Hắn vẫn đang thích nghi với công việc lâu ngày không làm, vừa vuốt ria mép.
Hai người đang nói chuyện, cổng khu dân cư cũng xuất hiện một người phụ nữ trung niên, đang nhìn vào điện thoại.
Lục Kiến Vi gọi điện thoại trên bài đăng.
Người phụ nữ trung niên nghe máy, hỏi: "Đạo trưởng đến rồi à?"
Lục Kiến Vi nói: "Đến rồi! Cô ngẩng đầu lên là thấy tôi."
Nghe thấy là giọng nữ, người phụ nữ trung niên rõ ràng giật mình một chút nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lần này, cô ấy thực sự sững sờ.
Cô gái này là người gọi điện cho mình ư? Không phải chứ?! Chắc người mù bên cạnh mới là đạo trưởng đến làm việc chứ?
Càng nghĩ càng thấy đúng, có lế cô gái này là đệ tử của đạo trưởng nên việc nghe điện thoại đều do đệ tử lo! Đạo trưởng chỉ cần làm việc là được.
Hoàng Na Na nghĩ thế, rồi đi lại.
Cô ấy nói với Tô Khúc Trần: "Đạo trưởng! Mời vào."
Tô Khúc Trần suýt nữa không nhịn được cười! Hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Được! Cô dẫn đường."
Lục Kiến Vi không vạch trần hắn.
Vào trong khu dân cư, mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Người liên quan đến nhiệm vụ lần này là một đứa trẻ, Hoàng Na Na - mẹ của cậu bé.
Cô ấy đã hết cách mới nghĩ đến việc liên hệ Hiệp hội Đạo giáo.
Hoàng Na Na nói: "Đạo trưởng! Con trai tôi bây giờ vân chưa hồi phục."
Tô Khúc Trần không biết nội dung nhiệm vụ, hỏi: "Cô kể lại từ đầu, đừng bỏ sót bất kỳ chỉ tiết nào."
Hoàng Na Na lập tức gật đầu.
Con trai cô ấy tên là Hoàng Tiểu Lượng, sáu tuổi, đang học mẫu giáo.
Cậu bé thường ngày rất nghịch ngợm nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì trở nên yên lặng.
Sự yên lặng này khiến bậc làm cha mẹ lo lắng không thôi.
Hoàng Na Na sợ hãi đến mức cả đêm không ngủ, khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt còn đủ để đi làm gấu trúc.
Gia đình cô ấy ở tâng mười, khi vừa mở cửa ra... Bên trong rất yên tĩnh.
Bây giờ là ban ngày, không có gì đáng sợ, cũng không có khí âm nào... Lục Kiến Vi biết ngay phải làm gì.
Hoàng Na Na nói: "Đứa bé ở trong phòng."
Phòng được trang trí rất ấm cúng, cậu bé nằm trên giường, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khoảng không, không biết đang nhìn cái gì.
Hoàng Na Na hỏi: "Đạo trưởng! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Khúc Trần làm sao biết được! Hắn chỉ đang giả vờ mà thôi... Đành giả bộ suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô kể lại quá trình một lần nữa"
Hoàng Na Na gật đầu.
"Vài ngày trước, trường tổ chức dã ngoại mùa xuân! Tiểu Lượng cũng tham gia nhưng khi trở về thì trở nên như thế này, giáo viên phụ trách cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."
Hoàng Na Na đã đến trường tìm giáo viên nhưng không có kết quả.
Cô ấy lau nước mắt nói: "Ngày hôm đó, thằng bé rời nhà vẫn rất vui vẻ nhưng không biết tại sao khi về nhà lại trở nên như thế này... Hỏi cái gì cũng không biết."
Bây giờ cô ấy lại nghĩ thằng bé nghịch ngợm cũng được, chỉ cần hồi phục là tốt.
Tô Khúc Trần tiến gần Lục Kiến Vi, hỏi: "Cô biết chuyện gì xảy ra không?”
Lục Kiến Vi nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Anh không phải Tô Bán Tiên sao? Sao lại hỏi tôi."
Tô Khúc Trân cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hắn chỉ giỏi bói toán cho các bà lão xem liệu con dâu có sinh con trai hay không?! Làm sao mà bói được chuyện này.
Hoàng Na Na vừa nói vừa khóc còn Tiểu Lượng trên giường thì không hề phản ứng.