Hình Dao Dao đứng sau lưng Quách Minh, nhỏ giọng nói: "Quách Minh! Anh cứ nghe cô ấy nói đã... Không sao đâu."
Lục Kiến Vi đưa chứng chỉ đạo sĩ của mình cho thầy Quách.
Trên chứng chỉ đạo sĩ cao cấp còn có danh hiệu, ví dụ của cô là [Lục Bán Tiên], còn được đóng dấu chính thức.
Quách Minh đã hoàn toàn ngơ ngác, hồi tưởng lại: "Lục... Lục Bán Tiên?"
Chợt nhận ra, học sinh giỏi trong lớp mình bỗng trở thành một đạo sĩ, còn có chứng nhận, cảm giác thế giới đều trở nên huyền bí.
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Tùy thầy." Quách Minh cũng có ấn tượng! Trước đây nhà hàng xóm đã từng mời đạo sĩ đến làm lễ.
Thầy Quách bình tĩnh lại, hỏi: "Vậy thầy phải làm gì để cứu bọn họ? Thầy sẽ trả công cho em theo giá thị trường, sẽ không lợi dụng để em chịu thiệt!"
Trước giờ, Quách Minh có ấn tượng tốt về Lục Kiến Vi, không nghĩ cô sẽ nói dối, bản thân cũng có thể trả công, như vậy thì không có vấn đề gì.
Lục Kiến Vi nói: "Thây Quách! Thầy nên hỏi bọn họ đã làm những việc gì mất hết nhân tính, mới chịu quả báo như thế."
Quách Minh giật mình, phải mất một lúc mới có thể phản ứng: "Chuyện mất hết nhân tính?"
Quách Minh cảm thấy người nhà mình đều ổn, từ [mất hết nhân tính] quá đáng sợ! Thầy Quách thật sự không thể tưởng tượng ra.
Lục Kiến Vi quay đầu, nói: "Thầy Quách! Thầy không biết người thân của mình đã làm gì sao?"
Làm sao Quách Minh biết được! Sau khi kết hôn, thây Quách đi tuần trăng mật... Chỉ khi người nhà liên hệ, thây Quách mới cùng vợ vội vã trở về, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi về đến nơi, cả nhà thầy Quách đã trở thành như vậy rồi!
Quách Minh nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Thây không biết chuyện gì đã xảy ra! Có chuyện gì em cứ nói thẳng đi."
Hình Dao Dao nắm lấy tay thầy Quách, nhỏ giọng: "Đừng sợ."
Quách Minh hít sâu một hơi, chuẩn bị nghe câu trả lời của Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi nhìn qua ba người đang đau khổ bên trong, không hề đồng cảm: "Trong số bọn họ có người trúng cổ trùng Miêu Cương."
Cổ trùng Miêu Cương ngoài một số cổ sư ác độc ra, đa số đều không lộ diện! Có thể ép người ta phải sử dụng cổ trùng, rõ ràng là đã làm những việc không nên làm.
Hơn nữa trên người họ không chỉ có cổ trùng mà còn vướng phải âm khí! Điều này chứng tỏ người sử dụng cổ trùng đã chết.
Lời nói của Lục Kiến Vi khiến Quách Minh sững sờ.
Người trong phòng bệnh tỉnh.
lại, đang xé da trên cơ thể mình, toàn thân đỏ lên, mạch máu lộ rõ! Rõ ràng là sắp có chuyện xảy ra.
Quách Minh liền đẩy cửa vào phòng bệnh.
Quách Thiên vừa xoa mặt, vừa kêu lên: "Anh... Anh đã tìm được bác sĩ giỏi chưa? Cứ thế này chắc chắn sẽ có người chết mất!"
Quách Minh nhớ lại lời của Lục Kiến Vi, hỏi: "Quách Thiên! Cậu có làm điều gì không nên không?”
Quách Thiên đáp: "Anh đang nói gì thế?! Anh là anh trai của em đó."
Hắn ta vươn tay xé một mảng da lớn từ mặt mình, ghê tởm ném vào thùng rác bên cạnh giường bệnh.
Quách Minh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại: "Cậu có chọc giận người của Miêu Cương không? Cậu không nhận thức được tình trạng của mình sao? Nhanh nói thật đi."
Cổ trùng của Miêu Cương...
Hắn ta từng nghe về chúng, thậm chí còn đọc một số tiểu thuyết trên mạng về mộ cướp... Đều nhắc đến sự kỳ quái của cổ trùng Miêu Cương.
Chọc giận những người như thế, chắc chắn sẽ gặp họa.
Bà Quách tỉnh dậy, yếu ớt nói: "Quách Minh! Con đang làm gì thế?"
Làn da của bà ta bong tróc chậm hơn Quách Thiên nhưng do thể chất, lại càng yếu ớt hơn.
Quách Minh vội vàng đỡ lấy bà Quách: "Mẹ! Mẹ hãy nói thật với con... Mọi người có chọc phải người không nên chọc giận không?”
Bà Quách trông rất mơ hồ.
Quách Thiên không nhịn được kêu lên: "Anh! Anh đang điên à! Bây giờ anh phải giúp chúng tôi tìm bác sĩ chứ... Anh muốn nhìn chúng tôi chết à?"