Nghĩ là làm... Cao Chấn không chờ Tô Khả Diện đồng ý đã trực tiếp bước lên Xe.
Anh ta liếc nhìn bên trong xe rồi quay lại phía Tô Khả Diện, nói: "Em nhanh lên xe thôi! Đây là chuyến cuối cùng rồi."
Cao Chấn nghĩ rằng Tô Khả Diện sẽ phối hợp với anh ta nhưng cô ta chỉ đứng im, mắt nhìn ra phía sau anh ta với vẻ mặt sợ hãi.
Cảm giác lạnh sống lưng bao trùm toàn thân, anh ta châm chậm quay người lại.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Cao Chấn trở nên hoảng sợ, khuôn mặt tái mét, dựng ngược tóc gáy.
Hành khách ngồi cạnh cửa sổ đang chằm chằm nhìn vào anh ta, khuôn mặt người đó đây máu và đã bị biến dạng.
Thậm chí, trên người còn phát ra ánh sáng xanh lá... Giống như với những hồn ma hiện về trên tivi.
Hơn nữa, Cao Chấn đã gặp tất cả diễn viên cũng như nhân viên của đoàn làm phim! Rất rõ ràng người này không phải là một trong số họ.
Gương mặt của hành khách kia, anh †a chưa từng thấy bao giời Chắc chắn không phải là diễn viên quần chúng trong đoàn phim.
Cao Chấn có dương khí mạnh mẽ hơn Tô Khả Diện! Gần như ngay lập tức anh ta đã nhảy lùi ra sau, quay người xuống khỏi xe buýt, thở hổn hển.
Giống như lần trước, cửa xe buýt đóng sầm và lao nhanh vào bóng đêm.
Lần này, Cao Chấn so với Tô Khả Diện còn khẩn trương hơn: "Đạo diễn! Trên xe có mai"
Cảnh anh ta nhìn thấy quá đáng sợ, đủ để thay đổi nhận thức 20 năm qua của Cao Chấn! Anh ta vội vàng ôm chặt Tô Khả Diện tìm kiếm sự an ủi.
Hai diễn viên chính liên tục nói thấy ma đã khiến Đạo diễn Trương tức đến run người.
Ông ấy nhìn qua lại giữa hai người, nén giận hỏi: "Hai người đã thông đồng với nhau để làm trò này à?"
Tô Khả Diện cố gắng giải thích: "Không phải đâu đạo diễn! Tôi thực sự đã thấy ma." Cao Chấn đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy! Tôi cũng đã thấy."
Thực tế, anh ta cũng không chắc chắn đó là người hay ma, chỉ biết rằng đó không phải người trong đoàn làm phim và anh chưa gặp bao giờ.
Gương mặt ấy hoàn toàn xa lạ.
Đạo diễn Trương phản đối: "Đừng có nói bậy bạ! Tôi có nhìn thấy gì đâu?”
Tô Khả Diện và Cao Chấn không dám phản bác lời của đạo diễn, chỉ dám lẩm bẩm: "Đạo diễn ngồi sau máy quay mà cũng thấy được thì mới lạ đấy."
Đạo diễn Trương khịt mũi: "Bây giờ, hai người mới nhận ra mình có lỗi à?"
Đạo diễn Trương liên lạc với phó đạo diễn - người phụ trách vai tài xết Ngay lập tức, giọng nói từ bên kia vang lên: "Alo! Đạo diễn." Đạo diễn Trương hỏi: "Anh vừa lái xe về phải không?"
Phó đạo diễn trả lời: "Đúng vậy! Có việc gì ư?"
"Người trên xe đủ không? Họ mặc trang phục và hóa trang như bình thường chứ?" Sau một hồi suy nghĩ, Đạo diễn Trương tiếp tục: "Anh kiểm tra lại giúp tôi."
Dây điện thoại bên kia đưa ra những âm thanh lộp cộp.
Khoảng một phút sau, phó đạo diễn mới nói: "Mọi thứ đều bình thường! Tất cả 6 người đều ở trên xe."
Đạo diễn Trương lại hỏi: "Chắc chắn là không ai hóa trang thành người chết, phải không?"
Phó đạo diễn cười đáp: "Đạo diễn! Kịch bản không có viết như thế thì sao chúng tôi lại làm thế! Không... Không có chuyện đó đâu" Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đạo diễn Trương quay qua nhìn hai người: "Cô cậu đã nghe chưa? Mọi thứ đều ổn! Tôi nghĩ tối nay là hai người muốn gây rắc rối."
Nhưng Tô Khả Diện cảm thấy có điều gì đó không đúng! Cô ta quan sát tỉ mỉ hơn Cao Chấn, thậm chí trước khi lên xe còn kiểm tra cả tài xế và hành khách... Dù không nhìn rõ mặt nhưng cô ta đã đếm số bóng người trong xe.
Chắc chắn là phải có 7 người.
Tô Khả Diện lắc đầu, nghĩ: [Có phải mình đã nhìn nhầm rồi không?]
Cô ta thấp giọng hỏi Cao Chấn: "Anh có nhớ là trên xe có bao nhiêu người không?”
Cao Chấn trả lời: "Không! Anh không chú ý lắm."
Lúc đó anh ta chỉ liếc qua một cái thôi, lại cộng thêm việc quay lại thấy khuôn mặt biến dạng đầy máu kia! Làm sao có thể biết chính xác số người trên xe?
Tô Khả Diện mím môi, thò tay vào túi lục lọi.
Mặc dù lá bùa hình tam giác đã chuyển đen nhưng cô ta vẫn cất trong túi, không có vứt đi.